
i sẽ không dễ dàng tha thứ hắn đâu. Nàng thiếu chút nữa đã cho rằng mình đã chết rồi.
Phượng Thiên Vũ ôm nàng, khuôn mặt áy náy: "Phù Nguyệt, thì ra khi đó nàng đã trở về . . . . . . Là ta không tốt, nữ nhân kia giết chết con của chúng ta, ta nghĩ lầm nàng là ả ta. . . . . ."
Long Phù Nguyệt bĩu cái miệng nhỏ nhắn một chút: "Nếu như không phải ta biết ngươi đem ta trở thành nàng ta, ta mới sẽ không tha thứ ngươi đâu. Bằng không ta cho dù chết biến thành quỷ tuyệt đối là một lệ quỷ, mỗi ngày quấn quít lấy ngươi đòi mạng. . . . . . Cho ngươi một khắc cũng không thể an bình!"
Phượng Thiên Vũ thở dài: "Phù Nguyệt, những ngày nàng không ở đây, ta ước gì Quỷ Hồn của nàng mỗi ngày quấn quít lấy ta, đáng tiếc. . . . . . Ta ngay cả cơ hội trong mộng gặp nàng đều không có."
Long Phù Nguyệt hừ một tiếng: "Những ngày kia ta lại không biến thành quỷ, sao có thể quấn quít lấy ngươi? Hừ, ta không ở trong cuộc sống của ngươi, ngươi có ngoan ngoãn hay không?"
Phượng Thiên Vũ ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đầu còn chôn ở cổ của nàng, cười dài : "Ta nhớ thương thê tử dữ như cọp này, thấy cô nương nào cũng không có cảm giác . . . . . ."
"Hừ, gạt người, ta tận mắt thấy ngươi sống mơ mơ màng màng , còn ôm một vũ cơ hôn mãnh liệt. . . . . ." Nhớ tới một màn kia, Long Phù Nguyệt liền khí giận công tâm , ghen tuông cứ cuồn cuộn dâng trào.
Phượng Thiên Vũ sửng sờ một chút, tựa hồ mới nhớ tới tình cảnh lần đó, mâu quang chợt lóe: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, người gọi Hoa Phù Nguyệt kia là nàng phải không? Vì sao vất vả lắm mới trở về lại đi không lời từ giã?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhếch lên: "Ai muốn đi không từ giã chứ? Còn không phải tại vị Vương Phi đó của ngươi sao? Nàng ta muốn kính ta uống rượu, trong lúc vô ý đụng chạm vào tay của ta, thân mình kia của ta là không thể gặp bản tôn , càng không thể đụng chạm, bằng không thân thể đó rất nhanh chóng sẽ bị thối rữa. . . . . ."
Nàng đem tình cảnh lúc ấy nói lại một lần.
Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ xẹt qua một chút đau lòng, nâng tay sờ sờ đầu của nàng: "Nói như vậy, nàng luôn luôn ở bên cạnh ta?"
Long Phù Nguyệt tức giận nói: "Đúng vậy a. Cái này ngươi phải biết chứ?"
Phượng Thiên Vũ thở dài: "Trách không được hai ngày đó, ta luôn cảm giác, có một ánh mắt âm thầm nhìn ta , lại tìm không thấy ở nơi nào, thì ra là nha đầu ngươi đang âm thầm xem xét.
Long Phù Nguyệt hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Ta đây gọi là đứng ngoài sáng nhìn mới đúng? Ta vẫn đỉnh đạc ở bên cạnh ngươi, ai bảo ngươi không nhìn thấy ta."
Long Phù Nguyệt tức giận nói: "Đúng vậy a. Cái này ngươi phải biết chứ?"
Phượng Thiên Vũ thở dài: "Trách không được hai ngày đó, ta vẫn cứ luôn cảm giác có ánh mắt âm thầm nhìn ta , lại tìm không thấy ở nơi nào, thì ra là nha đầu ngươi đang âm thầm xem xét.
Long Phù Nguyệt hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Ta đây gọi là đứng ngoài sáng nhìn mới đúng? Ta vẫn đỉnh đạc ở bên cạnh ngươi, ai bảo ngươi không nhìn thấy ta."
Phượng Thiên Vũ hừ một tiếng: "Vậy lúc nàng tốt lành, tại sao không tiếp nhận ta?"
Long Phù Nguyệt nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, lên án: "Ai bảo ngươi đối với vị công chúa thực kia tốt như vậy ? Ô ô, còn cưới nàng làm chánh phi, ta mất lớn công phu như vậy cũng chưa được đến vị trí này, còn để cho nàng ta ở Hà Hương viện, còn phái bảy tám nha hoàn hầu hạ nàng ta, ta nghĩ rằng ngươi đã thích nàng ta, không quan tâm ta nữa. . . . . ."
Phượng Thiên Vũ ôm chặt nàng, trên khuôn mặt tuấn tú tựa tiếu phi tiếu : "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng đã ghen sai rồi, ta không phải cũng là vì con của chúng ta sao?"
Nói tới đây, trên mặt có một ít ảm đạm: "Đáng tiếc ta vẫn không giữ được con của chúng ta. . . . . ."
Nói đến chuyện này, Long Phù Nguyệt cũng có chút thương tâm: " Lúc ta trở lại, nữ nhân này đã uống thuốc phá thai. . . . . Ta mới vừa nhập v ào thân thể này liền đau đến chết đi sống lại , đáng thương cho cục cưng của chúng ta, ta còn chưa kịp cảm nhận được con bé như thế nào, đã chết non như vậy. . . . . ."
Nói đến đây, nước mắt không khỏi chảy xuống.
Phượng Thiên Vũ vội vã xoa xoa cho nàng: "Được rồi, nha đầu ngốc, bây giờ nàng vẫn còn trong tháng, cũng không thể khóc, mắt sẽ hỏng mất . Đứa nhỏ về sau còn có thể có, ta và nàng sinh một tá tiểu bảo bảo. . . . . ."
Long Phù Nguyệt nín khóc mỉm cười, đập hắn một quyền: "Cái gì một tá tiểu bảo bảo, ngươi cho là sinh heo con sao."
Ánh mắt lại chuyển vòng vo: "Ta mới không cần cùng ngươi sinh cục cưng đâu, ngươi đã đem ta hưu rồi mà."
Ở trong tay áo sờ sờ , nhưng lại cũng không sờ được gì, nhất thời cúi đầu, mới phát hiện thân áo mỏng manh lúc trước đã sớm không thấy bóng dáng.
Thay vào đó là tơ lụa mềm nhẵn, dán sát ở trên người mình.
Long Phù Nguyệt liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu: "Đang tìm cái gì?"
"Ta. . . . . . Quần áo ban đầu của ta đâu?"
Phượng Thiên Vũ mắt cũng không chớp: "Ném rồi." Trên quần áo đó toàn là vết máu, đầy bùn đất, còn có nhiều chỗ tổn hại, còn giữ làm gì?
Long Phù Nguyệt chán nản: "Vậy ——Đồ vật bên trong của ta đâu?"
Phượng Thiên