
ỏ ra tức giận, giọng nói vẫn từ tốn như trước.
Cô càng như vậy, anh càng lo sộ, anh rất muốn ghì chặt cô vào lòng bằng sức
mạnh của mình, để xác định rằn cô sẽ không lén lút bỏ đi. Nghĩ sao làm vậy, anh
ghì chặt lấy eo lưng cô, áp môi vào môi cô.
Những nụ hôn tới tấp lướt trên môi, trên mặt cô, khiến cho cô không thể nào
tránh được. Nhưng vẻ mặt cô vẫn không chút biểu cảm, đôi môi cũng lạnh như
băng. Anh thở dài, nói: "Anh biết là em ở chỗ anh ta, anh đã tưởng rằng em
không trở về nữa, nhưng bây giờ em đã lựa chọn quay trở về, sao lại còn đối xử
với anh như vậy?".
Cô bật cười và dùng hai tay nâng cằm anh lên. Qua đôi mắt nhoà lệ của cô, khuôn
mặt anh xa xôi và lạ lẫm. Cô đưa tay vẽ lên đôi lông mày của anh, thảng thốt:
"Em cũng không biết nữa. Em không biết rốt cuộc là mình sai hay đúng, có
lẽ em không nên quay về".
"Hãy tin anh, chờ khi Trung Thiên trở lại quỹ đạo cũ, anh sẽ lại như mấy
ngày trước đây. tất cả, tất cả mọi thứ, chúng ta sẽ không thay đổi bất cứ thứ
gì, anh hứa." Những điều Trịnh Hy Tắc cam đoan đều là những thứ vô cùng
hấp dẫn, nhưng lại cũng là những điều không đáng tin nhất, anh chỉ đang cố gắng
thuyết phục mình, và cũng là để thuyết phục Lương Duyệt. Tương lai mà anh vạch
ra, cũng phải chờ trung Thiên trở lại quỹ đạo rồi anh mới có thể cân nhắc được.
Giọng nói của cô bình thản không chút gợn: "Thôi mà, em đã nói là sẽ đi
cùng anh rồi, không cần phải cam đoan điều gì. Em tin nhất định anh sẽ làm
được".
Cô quá bình tĩnh, ánh mắt cô sâu thẳm, anh nhìn sang, chẳng thể thấy gì trong
đôi mắt ấy. Trịnh Hy Tắc cảm thấy rất bất an, anh ôm chặt lấy người cô, vùi mặt
vào trong hõm vai của cô. "Lương Duyệt, anh sẽ không để cho em có cơ hội
đi theo người khác đâu, nếu có một ngày nào đó em ra đi, thì anh nhất định sẽ
không bỏ qua cho em."
Lương Duyệt trề môi, cô véo vào cằm anh, nhắm mắt lại và đặt lên đó một nụ hôn
lướt qua nhanh như cánh chuồn sà nước.
Anh ngây người ra vài giây, rồi lập tức đáp lại một cách cuồng nhiệt. Những nụ
hôn tới tấp lên cổ, lên môi cô. Những sợi râu lún phún trên cằm anh cọ vào da
thịt cô, khiến cô cảm thấy ran rát, anh vừa vuốt ve, âu yếm cô, vừa khẽ thở
dài.
Mùi hương quen thuộc làm sao, hơi thở quen thuộc làm sao, và cả vẻ kích động
cũng mới quen thuộc làm sao!
Đứng trước người chồng chung chăn gối suốt bốn năm qua, cô chỉ còn biết lựa
chọn cách thuận theo. Biết đâu, cô cũng có chút may mắn nho nhỏ, biết đâu, sau
khi Trung thiên về tay Trịnh Hy Tắc, hai người sẽ có tương lai.
Có thể, họ thực sự có thể.
Anh nói trong hơi thở gấp gáp: "Lương Duyệt, anh không thể nào xa em
được".
Lương Duyệt nhắm mắt lại, bàn tay cô bị anh giữ chặt lấy, bất lực buông xuống
bên cạnh tai.
Không thể xa rời.
Ôi, không thể xa rời.
Sáng sớm tỉnh dậy, Lương Duyệt thấy mình đã nằm trên chiếc giường có đệm mềm
mại. Trịnh Hy Tắc nằm bên, úp mặt xuống gối, nhưng vẫn nắm chặt bàn tay cô
không chịu buông ra. Cô từ từ ngồi dậy, cố không động vào người anh, rồi chăm
chú nhìn anh vẫn đang chìm trong giấc ngủ.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, cô ngồi yên tại chỗ, lặng lẽ lắng
nghe từng nhịp thở đều đều của anh.
Cho đến khi người phụ nữ anh đang giữ chặt tay trong giấc mộng bỗng nhiên biến
mất, anh mới ngồi bật dậy, phát hiện ra cô đang ngắm nhìn anh với một ánh mắt
dịu dàng. ánh mắt ấy, anh chưa bao giờ nhìn anh với vẻ yên lặng và bình thản
như thế.
Nhận ra anh cũng đang chăm chú nhìn mình, cô vội cụp mắt xuống, nói: "Em
đi nấu mì, anh cứ ngủ tiếp một lát nữa đi".
Cô khẽ gỡ tay anh ra, đứng dậy, đi xuống gác và vào trong bếp.
Trịnh Hy Tắc gối đầu lên chiếc gối của cô, phía bên phải giờ đây trở nên trống
trải vì Lương Duyệt vừa rời khỏi đó, có lẽ cũng chính vì như vậy nên tự nhiên
trong lòng anh dậy lên một nỗi lo lắng mơ hồ, anh cũng nhanh chóng rời khỏi
giường, xuống gác, vào bếp giúp cô nấu mì.
Lương Duyệt lặng lẽ bận rộn với công việc của mình. Cô thái rau với vẻ rất chăm
chú, bát mì đâu xanh thơm phức được bày ra trước mặt anh. Cô chỉ mặc một chiếc
váy hai dây nên hơi lạnh, Trịnh Hy Tắc vội đi lên gác, lấy một chiếc áo xuống
khoác lên người cô, sau đó nhanh chóng vào rửa mặt, súc miệng, rồi ngồi xuống.
Lương Duyệt cho hai giọt dầu hồng (một loại gia vị của Tứ Xuyên) vào bát rồi bê
tới, khẽ khàng đặt xuống trước mặt Trịnh Hy Tắc. Anh quay về phía cô, hít hà
mùi thơm của bát mì như một đứa trẻ, còn cô thì mỉm cười, vẫn nụ cười bình thản
như vậy, rồi quay người đi lên gác.
Trịnh Hy Tắc bỗng cảm thấy sượng sùng xen lẫn tức giận. "Em lại không ăn
sáng à?"
Cô đáp, đầu vẫn không ngoảnh lại: "Bắt đầu từ hôm nay, anh phải quen với
việc ăn sáng một mình đi".
Lông mày của Trịnh Hy Tắc dựng lên, sắc mặt anh bỗng xám ngoét. Lương Duyệt quay
đầu lại, đúng lúc cơn giận dữ của anh sắp sửa bùng lên, cô cười và nói:
"Em phải giảm béo, vì vậy không ăn sáng".
Anh không phải là người dùng mệnh lệnh bắt vợ không được giảm béo, cũng không
phải là người đàn ông có thể dễ dàng thể hiện tình cảm của mình bất cứ lúc nào,
vì thế, những lời sắp