
lòng cô không khỏi dâng trào niềm xúc động và luyến tiếc.
Không phải tất cả đàn ông đều làm được những điều ấy, kể cả người mằm kề gối
với mình. Chính vì thế mà mối tình đầu thường khiến cho phụ nữ nhớ suốt cuộc
đời. Bởi vì sự dịu dàng của người đầu tiên ấy là điều mà người bên cạnh lúc này
không có được.
Lương Duyệt cứ chìm trong những suy nghĩ mông lung như vậy, đầu cô dần dần gục
xuống. Lần ốm này đến rất nhanh, chỉ mới có nửa buổi sáng thôi mà đầu cô đã đau
như muốn vỡ tung ra. Cô nghĩ, chờ sau khi tới Nghiêm Quy rồi, cô sẽ bảo Doanh
Doanh đi mua thuốc gì đó để uống, hoặc cô sẽ tự mình tới bệnh viện để khám, nếu
cứ để tình trạng này kéo dài đến ngày mở phiên tòa thì chắc chắn công việc sẽ
bị ảnh hưởng.
Chiếc xe đột ngột dừng lại, đầu cô bị va vào chiếc thành ghế phía sau. Cô cố
tháo đôi găng tay ra, đưa ngón tay tìm chõ mở cửa xe, nhưng một hồi lâu sau vẫn
không thấy đâu.
“Cô ngồi yên đấy đi”, Trịnh Hy Tắc nói.
Lương Duyệt đáp: “Không cần đâu, anh cứ đi đi. Lên đến nơi, chỉ cần uống chút
nước là ổn thôi.”
Trịnh Hy Tắc vẫn không thay đổi nét mặt, mở cửa xe bước xuống rồi đi sang chỗ
cô ngồi, mở cửa xe và ôm cô vào lòng. Lương Duyệt cố mở mắt và nhìn, dưới ánh
nắng rực rỡ là bệnh viện Hiệp Hòa. Anh ta lái xe đến đây thật.
“Thực ra không cần phải như thế này, chỉ vì thời tiêt nóng quá nên khó chịu một
chút thôi.”
Anh không nghe cô giải thích, mà cứ bế cô đi về phía trước. Lương Duyệt chau
mày nói: “Vẫn chưa đóng cửa xe.”
Trịnh Hy Tắc dừng bước, nhìn người phụ nữ trong lòng mình đáp: “Người bệnh mà
vẫn còn chú ý tới những chuyện đó sao?”
“Chỉ có những người có tiền mới không chú ý tới những điều này. Mấy trăm nghìn
tệ chứ ít gì đâu, đừng có mà làm mất nó đấy.” Lương Duyệt mỉm cười một cách yếu
ớt, coi như một câu đùa.
“Tôi đóng nó rồi, cô không nghe thấy thôi.” Anh trả lời chắc chắn như không có
chuyện gì.
“Rõ ràng chưa đóng mà lại!” Không hiểu vì sao bỗng nhiên cô nổi giận, rõ ràng
anh ta đang nói dối, thế mà lại đáp bằng cái giọng như không có chuyện gì xảy
ra, điều đó chứng tỏ anh ta không hề coi cô ra gì!
“Tôi đóng rồi”, Trịnh Hy Tắc lạnh lùng đáp.
Lương Duyệt vùng khỏi tay Trịnh Hy Tắc, quay đầu lại nhìn, cánh cửa chiếc xe
màu đen rõ ràng vẫn đang mở toang, cô quay sang chất vấn anh: “Thưa anh Trịnh,
anh có coi tôi là vợ của anh không? Vì sao chuyện gì anh cũng cứ nói dối tôi
thế?”
“Lương Duyệt, cô bình tĩnh hơn chút đi, trước hết là phải đi khám bệnh đã!”
Trịnh Hy Tắc không muốn tranh cãi với cô nên cố nén giọng.
Lương Duyệt quay lại mỉm cười, nhưng giọng nói thì lại lạnh lùng cực độ: “Tôi
bị ốm thì sao? Có liên quan gì đến anh? Rõ ràng anh nhìn thấy tôi ngồi nôn đến
khổ sở ở ngã tư, thế mà chẳng buồn hỏi han lấy một tiếng. Anh đúng là đồ máu
lạnh. Cứ coi như chúng ta chỉ ký kết hợp đồng với nhau đi, nhưng anh cũng không
đến nỗi một câu hỏi han cũng không có như thế. Đến nguyên tắc làm người tối
thiểu mà anh cũng không hiểu!”.
Lương Duyệt không hiểu rốt cuộc mình như thế nào nữa, tự nhiên cô thấy chán
ghét cái kiểu cố tỏ ra tình cảm âu yếm nhau trước mặt người khác của anh. Cô
rất cần có một người đàn ông bình thường, một người đàn ông thực lòng thương
yêu cô. Tuy biết rõ cuộc hôn nhân này vốn chỉ là một cuộc trao đổi, nhưng kh bị
ốm, cô lại rất muốn được anh quan tâm chăm sóc, dù chỉ một câu hỏi han cũng sẽ
khiến cho người đang bị ốm như cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Tôi cảnh cáo cô, không nên gây sự vô cớ như vậy. Đây là bệnh viện, hơn nữa
cũng là lần đầu tiên tôi đưa cô tới đây, cô còn muốn gì nữa hả?” Trịnh Hy Tắc
túm chặt lấy tay cô, mạnh tới nỗi cô cảm thấy rất đau.
Cô rút tay về, một cái tát giáng xuống, nhưng anh không tránh, vì thế nó giáng
đúng váo mặt anh. “Trịnh Hy Tắc, dù tôi có là con chó thì anh cũng phải nuôi
cho tử tế, tôi mới vẫy đuôi mừng anh được. Anh cũng đừng có quá đáng như thế!”
“Quá đáng? Lương Duyệt, rốt cục là ai quá đáng đây? Bây giờ cô nổi đóa lên là
vì tôi không chăm sóc quan tâm tới cô như người trong tưởng tượng của cô đúng
không? Cô nhớ đến anh ta, tôi không quan tâm, nhưng tôi nói cho cô biết, đừng
có so sánh tôi với anh ta. Tôi là chồng cô, còn anh ta chẳng là gì cả, vì thế
không cần phải so sánh. Còn nữa, đây là quà sinh nhật anh ta gửi cho cô!”
Một chiếc hộp bóng loáng được ném vào tay Lương Duyệt lúc đó đang sững người
ra. Cô bỗng ý thức được điều gì đó, bèn ôm chặt chiếc hộp vào lòng, dường như mọi
hơi sức của cô đều đã bị cạn kiệt, cô cắn chặt môi, nhắm nghiền đôi mắt lại.
Đó là một món quà đến muộn. Cũng có thể, thực ra nó không đến muộn, mà chỉ là
cô không biết mà thôi.
Cô cũng đã làm một chuyện ngu ngốc nhất, so sánh Trịnh Hy Tắc với Chung Lỗi, và
rút ra được một điều không hề có lợi cho Trịnh Hy Tắc cho tình hình trước mắt.
Trịnh Hy Tắc không giống Chung Lỗi.
Hai người cứ đứng như vậy, vẻ mặt của anh trông thật khó coi, vẻ mặt của mình
chắc chắn còn khó coi hơn nhiều.
Cuối cùng, cô thở dài một tiếng rồi nói: “Thưa chủ tịch Trịnh, đã làm phiền anh
rồi. T