
đại các đại thần lại muốn
tới xin chỉ thị của nhiếp chính vương. Nhưng không biết có phải do Dạ
Nguyệt Sắc nói muốn đi hay không mà mấy ngày nay, tâm tình hắn thật sự
không tốt.
Thật ra cũng không phải tức giận ra mặt, mà hắn chỉ nhẹ
mím môi, đôi mắt phượng khẽ nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, cũng
đủ để khiến cho những đại thần kia thấy giật mình, mồ hôi lạnh chảy
xuống, giống như tình hình bây giờ.
Bên trong chính sảnh của phủ tri
châu, Dạ Nguyệt Sắc vẫn mang khăn lụa che mặt như trước, mặc triều phục
màu trắng nhẹ nhàng cùng Tiêu Lăng Thiên ngồi ở phía trên, không nói một lời, làm hết nhiệm vụ là một vật trang trí. Tiêu Lăng Thiên tâm tình
không tốt, ngay cả triều phục cũng lười mặc, chỉ mặc một bộ y phục màu
đen, tóc dùng kim quan buộc lại, một tay chống cằm dựa vào tay ghế, lạnh lùng nhìn triều thần ngồi thành hai hàng phía dưới.
Mấy vị đại thần
chỉ dám nhìn mà không dám lên tiếng, Dạ Nguyệt Sắc có chút tội nghiệp
bọn họ. Mới vừa rồi họ còn tranh luận sôi nổi về việc đòi Lâm Thủy Quốc
bồi thường bao nhiêu chiến phí, vậy mà chỉ bằng một ánh mắt mất kiên
nhẫn của Tiêu Lăng Thiên, tất cả đều ngậm mồm, không dám nói lăng lung
tung trước mặt vị nhiếp chính vương vui buồn khó dò này nữa.
“Ta gọi
các ngươi tới là để nghe các ngươi nói nhảm sao?” Suốt cả buổi không
nói, rốt cuộc Tiêu Lăng Thiên cũng mở miệng, khẩu khí rất bình tĩnh
giống như thảo luận thời tiết hôm nay thế nào, nhưng thoáng cái đã khiến các thần tử toát mồ hôi lạnh.
Lẽ ra không cần phải như vậy, Tiêu
Lăng Thiên làm nhiếp chính vương cực kỳ xuất sắc, luận về cả văn và võ
đều không ai sánh được, mặc dù thủ đoạn đối với kẻ thù chính trị luôn
tàn nhẫn vô tình, nhưng cũng không vì ý kiến bất đồng mà trả thù, ngược
lại, hắn lại vô cùng tán thưởng những ý kiến đó. Nhưng có lẽ vì lịch sử
làm nhiếp chính vương của Tiêu thị, quyền lực hoàng gia còn lớn hơn của
Dạ thị, ảnh hưởng thế lực qua bao triều đại tạo cho hắn một hình ảnh
thâm sâu khó lường, luôn khiến các đại thần có một áp lực vô hình.
Tiêu Lăng Thiên nhìn thần tử lắp ba lắp bắp, tâm tình càng kém hơn. Lần này, kinh thành điều tới mấy quan viên để xử lý phần hậu chiến sao cho thích hợp đều không phải là những trọng thần hắn quen dùng, mà tính toán muốn trọng dụng những người trẻ tuổi, mượn cơ hội lần này để thấy được năng
lực của bọn họ. Nhưng rốt cuộc thì họ vẫn thiếu có kinh nghiệm, mọi
chuyện đều muốn hỏi ý kiến của hắn, lúc nào cũng muốn đoán biết tâm tư
của hắn, thật sự khiến hắn có chút thất vọng.
“Thảo luận với Lạc
tướng quân đi.” Phất tay một cái cho bọn họ lui xuống, hắn thật sự không muốn phí thời gian suy nghĩ mấy chuyện này.
“Tâm tình sao lại kém
như vậy?” Một bàn tay trắng nõn ôm lấy một bên ống tay áo hắn, áo đen có hoa văn rồng bằng chỉ vàng nhẹ nhàng chuyển động trong tay nàng. Hắn
quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt thanh thản tĩnh lặng của Dạ Nguyệt Sắc.
Khóe môi hắn khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười nhẹ, tay nắm chặt lấy ngón tay
nàng nhẹ nhàng vuốt ve. Bỗng nhiên vươn tay ôm nàng vào trong lòng, để
nàng ngồi lên đùi như muốn hòa tan nàng vào ngực mình, đưa đầu ngón tay
hơi lạnh kia lên môi nhẹ nhàng gặm cắn.
“Ta không đi nữa, thật đấy, đừng không thoải mái nữa.”
Thấy hắn một lúc lâu không nói gì, chỉ vừa hôn vừa liếm ngón tay nàng, đôi
mắt thâm trầm nhìn nàng, làm cho nàng không nhịn được nữa phải mở miệng, đây là sự an ủi mà hắn cần chăng.
Tiêu Lăng Thiên cuối cùng cũng
dừng lại việc thưởng thức ngón tay nàng, chuyên tâm ngắm nàng, một tay
gạt bỏ mạng che lộ ra dung nhan thanh lệ, không phải là tuyệt mỹ nhất
nhưng lại làm hắn say mê.
Vẻ đẹp của nàng lạnh lùng, nhàn nhạt, không phải diễm lệ như quốc sắc thiên thương, cũng không phải xinh đẹp
nghiêng nước nghiêng thành. Nàng như bông mai trắng thấp thoáng trong
tuyết, nàng thuần khiết nhưng lại vừa yên tĩnh cao ngạo vừa lạnh lùng
xuất trần, như cao nhân ẩn dật, lần đầu gặp cảm thấy quá lạnh lùng, lần
tiếp theo gặp cảm thấy quá thờ ơ, nhưng vô tình người ta lại bị sự lạnh
lùng thờ ơ đó hấp dẫn, càng nhìn lại càng say mê.
Giữ mái tóc đen ở trong tay thưởng thức, cảm nhận mái tóc như làn nước chảy mềm mại. Hắn mỉm cười hỏi nàng:
“Đối với nàng, điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời?”
Nàng không nói, chỉ cười, cười yếu ớt như có chút ẩn ý.
“Đáp án có thể có chút ích kỷ, nhưng thật sự ta muốn yêu và tự do.”
“Yêu và tự do?” Hắn cúi đầu lập lại một lần nữa, ý cười trên mặt ngày càng
sâu. “Ta vẫn cho là nàng vô mong vô cầu, không ngờ tới nàng lại là nha
đầu có lòng tham nhất, còn muốn có được hai thứ khó khăn nhất trên đời.
Nếu chỉ có thể có một, nàng chọn điều gì?”
“Tuy buông tay có chút khó khăn, nhưng ta chọn yêu. Nơi ta yên lòng chính là cố hương, nhưng trái
tim con người đều tham lam, không có tự do thì đâu còn niềm vui?”
“Buông tay có chút khó khăn?” Đôi mắt sắc của hắn vừa đen vừa sâu, nụ cười
ngày càng lạnh. “Nàng vì tình yêu của ta mà bỏ qua tự do, vì vậy mà cảm
thấy khó khăn?”
Nàng lắc đầu, hoa tai bạch ngọc theo động tác của nàng nhẹ nhàng lay động, vẽ