
: “Nói như vậy, anh đã biết rồi.”
Hứa Tử Ngư trả lời: “Anh thì biết cái gì chứ? Em đây còn không biết nữa là.”
Đào Duy Hiên cười nằm trên bờ cát, nhìn bầu trời trong xanh, lẩm bẩm nói: “Kẻ trong cuộc thì u mê a.”
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố B cũng đã là quá trưa, chiếc xe cứu thương kia cũng đang đậu ở nơi đó giống như lúc đến vậy. Hứa Tử Ngư nói với Đào Duy Hiên là không cần ngồi xe đó về nữa, chỉ cần trực tiếp
trở về nhà là được rồi, dù sao bây giờ cô cũng không cần phải nằm viện
nữa. Đào Duy Hiên lắc đầu, nói với cô: “An toàn một chút thì tốt hơn.”
Chậm rãi leo lên xe, ngồi ở trong xe ngoài Hứa Tử Ngư và Đào Duy Hiên ra thì còn có vài chuyên gia cũng theo hai người trở về, còn một số chuyên gia nữa thì bây giờ đang vui vẻ tiêu dao ở trên đảo nhỏ rồi, dù sao bắt cóc cũng là bị bắt cóc rồi, bệnh nhân cũng chữa trị xong rồi, bọn họ nhất
trí quyết định ở lại trên đảo một thời gian nữa, sau đó thì nhà ai nấy
về.
Rời khỏi thành phố B mới có nửa tháng, bây giờ thành phố B
đang vào thu, cảnh sắc rất là đẹp. Đón tiếp đầu tiên là hai hàng cây Lá
Phong màu đỏ ở hai bên đường, gió thu thổi qua, những chiếc lá đỏ lất
phất bay xuống đường. Bộ phận cây xanh môi trường của thành phố B thật
là người có tế bào lãng mạn, trên con đường này toàn là lá của cây Lá
Phong, khi xe hơi chạy ngang qua đều là chạy với tốc độ rất chậm, nhằm
thưởng thức cảnh đẹp xuân sắc màu đỏ trên con đường này. Hứa Tử Ngư nâng tầm của mình nhìn ra phía hàng cây, nghĩ đến cảnh mình gặp lại Tống
Lương Thần, biểu tình của cô sẽ như thế nào đây. Hiện tại cô đã khôi
phục tốt như vậy, nhất định anh sẽ rất vui đó.
Đào Duy Hiên đưa
tay quơ quơ ở trước mặt cô, sau đó nói: “Nói chuyện với anh thêm chút
nữa đi, một lát nữa sẽ không có cơ hội nói nữa đâu.”
“Sao? Duy Hiên . . . . Anh phải đi đâu sao?”
“Trở về Anh, mẹ của anh ngày ngày thúc giục anh trở về, dù sao nhiệm vụ đến
đây cũng xem như là đã hoàn thành rồi, anh là công thành thì phải rút
lui chứ sao.”
“Thật sao?” Hứa Tử Ngư vuốt cái bụng nói với giọng điệu tiếc nuối: “Em còn muốn cho anh thấy mặt của bảo bảo nữa đó.”
“Ah, chuyện này thì em yên tâm, lúc bảo bảo sinh ra anh nhất định sẽ đến, anh chính là cậu của bảo bảo mà.”
“Ừh, anh cũng đừng quên mang theo quà tặng đó.” Hứa Tử Ngư được voi đòi tiên.
“Cái con bé này, biết rồi mà!” Đào Duy Hiên cười nói, sau đó lại thoáng
nghiêm nghị nói: “Tiểu Ngư, bệnh tình của em mặc dù đã khôi phục rất
tốt, nhưng cũng đừng để tâm tình ảnh hưởng đến nữa nhé. Về sau mọi việc
đều nhất định phải tâm bình khí hòa, như vậy em và đứa nhỏ mới có thể
bình an, có nhớ không?”
“Nhớ rồi.”
“Ừ, vậy thì tốt.”
Đào Duy Hiên thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, chiếc xe cấp cứu ngụy
trang đã chạy được hai phần ba đoạn đường, thêm một chút nữa thì sẽ đến
bệnh viện, anh quay mặt sang nói với Hứa Tử Ngư: “Tiểu Ngư, có một
chuyện anh muốn nói cho em biết, nhưng em đừng kích động quá mức nhé,
trước hết em hãy nghe anh nói xong có được không?”
Hứa Tử Ngư
nghe trong giọng nói của anh có chút nghiêm trọng cho nên trái tim có
chút hồi hộp, nhất thời trong đầu nảy ra ý nghĩ chẳng lành, vội vàng hít một hơi buông lỏng tâm tình, sau đó nói: “Anh nói đi.”
“Tống
Lương Thần xảy ra tai nạn xe cộ, đang nằm ở bệnh viện.” Anh trấn an vuốt cái đầu của Hứa Tử Ngư rồi nói: “Chỉ là anh ta không có chuyện gì, chỉ
là quá mệt mỏi, bị thương một chút, anh nghe bác sĩ nói ảnh hưởng cũng
không lớn, chỉ là nếu có em ở bên cạnh có lẽ anh ta sẽ tốt hơn một chút. Vốn dĩ là anh muốn em tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, để chữa hết
bệnh cho em rồi mới về, nhưng anh thấy em luyến tiếc không rời xa anh
ta, anh ta cũng không thể rời xa em, cho nên không muốn ngăn cách để đôi uyên ương này phải đau khổ vì nhớ nhung nữa.”
Nghe anh nói như
vậy trái tim của cô cuối cùng cũng buông xuống, anh ấy không việc gì là
tốt rồi. Hứa Tử Ngư gật đầu một cái nói: “Cho nên chúng ta mới đi thẳng
đến bệnh viện sao?”
“Đúng vậy, em cũng đừng có sợ, anh ta không sao đâu, anh bảo đảm đó.”
“Ừh, cám ơn anh, Duy Hiên.”
Sau khi chiếc xe cấp cứu tiến vào bãi đỗ xe của bệnh viện, Hứa Tử Ngư cùng
Đào Duy Hiên và một vài bác sĩ xuống xe, Đào Duy Hiên nhìn Hứa Tử Ngư,
sau đó phất phất tay mà nói: “Người nhà của em và Tống Lương Thần đang ở trong phòng bệnh VIP đó. Tiểu Ngư, hẹn gặp lại, có chuyện gì nhớ gọi
cho anh.”
“Duy Hiên, hẹn gặp lại.” Mặc dù Đào Duy Hiên chỉ nói
mấy câu tạm biệt ngắn ngủi thôi, nhưng Hứa Tử Ngư cũng không hiểu tại
sao, hai mắt của cô như sắp muốn khóc đến nơi rồi. Đào Duy Hiên xoay
người mở cửa bên chỗ ghế lái phụ định leo lên xe, Hứa Tử Ngư lại gọi:
“Duy Hiên!”
“Chuyện gì thế?” Anh quay đầu nhìn cô mà cười, hai
mắt của cô bị nước mắt làm cho nhòe đi, trong giây phút còn tưởng rằng
mình trông thấy được Thích Uy nữa, cô nói: “Em quên hỏi anh, trên bia mộ của Thích Uy đã khắc cái gì vậy?”
“Cái này à, giữ bí mật! Hay là tự mình em đi xem một chút đi.” Đào Duy Hiên chớp chớp mắt, phất tay một cái rồi lên xe.
Hứa Tử Ngư nhìn chiếc xe kia đi rồi, trong