XtGem Forum catalog
Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325203

Bình chọn: 7.5.00/10/520 lượt.

đã khiến đầu óc anh trở nên tê dại.

“Cái chết của Quân An không phải là sự cố. Là em, là em đã hại chết

anh ấy, là em!” Đồng Phi Phi đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của

riêng cô, như thể mọi thứ của thế giới bên ngoài đều không hề tồn tại

nữa. Cô nắm chặt viên ngọc trong tay: “Là tại em đi Quý Châu, là tại em

đã mang vật hộ mệnh của anh ấy đi theo! Anh ấy đã nói rõ với em là không để em đi nhưng em lại không nghe mà cứ đi! Em cho rằng mình rất vĩ đại, em cho rằng mình đi là có thể giúp người ta! Nhưng em đã đi để làm gì,

em đã làm gì anh có biết không?”

Đồng Phi Phi ngửa mặt lên, bật cười: “Em đến đó, làm một điều duy

nhất. Đó chính là lấy đi mạng sống của Quân An! Anh có biết không? Là

em! Chính là em đã tự tay lấy đi mạng sống của anh ấy!”

“Phi Phi! Phi Phi!” Mạnh Tuần cuối cùng cũng định thần lại được, anh

giơ tay ra muốn kéo Đồng Phi Phi nhưng lại bị cô đẩy mạnh ra. Cô ngẩng

lên, nhìn xoáy vào Mạnh Tuần, mắt đỏ lên, vẻ đau thương và tuyệt vọng đó khiến Mạnh Tuần thực sự sợ hãi.

“Là em đã hại chết Quân An! Là em bướng bỉnh nhất định phải đi! Tại

sao em lại đi chứ? Tại sao em lại mang theo vật hộ mệnh của anh ấy đi

chứ? Là em đã mang vật hộ mệnh của anh ấy đi! Tại sao em lại đón sinh

nhật chứ? Em không nên đón sinh nhật ấy! Em đã nói là sẽ không đón mừng

sinh nhật nữa rồi! Bố mẹ em cũng chỉ vì vội về nhà để kịp mừng sinh nhật em, kết quả đã gặp tai nạn máy bay… Từ trước đến nay em đều không chịu

để Quân An đón sinh nhật cùng em! Tại sao em lại đi cơ chứ? Tại sao lại

đồng ý với Quân An là để anh ấy đón sinh nhật cùng em chứ? Em thật là

đáng chết! Kẻ đáng chết chính là em! Không phải là họ! Là em đã hại chết bố mẹ em! Là em đã hại chết Quân An! Là em đã hại chết anh ấy!”

“Phi Phi! Đồng Phi Phi!” Mạnh Tuần không còn để ý đến bất cứ điều gì

nữa mà lao đến ôm Đồng Phi Phi thật chặt. “Không liên quan đến em! Anh

nói là không liên quan đến em, em có nghe thấy không? Tất cả những

chuyện đó đều là sự cố ngoài ý muốn! Là ngoài ý muốn! Không thể trách em được! Anh không cho phép em trách bản thân mình! Em có nghe thấy không?

“Làm sao lại có thể không trách em cơ chứ? Phải trách em, phải trách em!” Nước mắt của Đồng Phi Phi cuối cùng cũng rơi.

Đã bao năm rồi cô không dám đón mừng sinh nhật của mình. Đã bao nhiêu năm rồi, ngay cả một ấc mơ cô cũng không dám mơ, bởi vì trong giấc mơ

luôn là cảnh tượng đó, cứ lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác, đêm

này qua đêm khác.

Hôm đó, cô đứng ở bên đường, nhìn chiếc xe mà Quân An lái đến, cô chỉ đứng cách anh không đến hai trăm mét, cô đã có thể nhìn thấy anh rồi,

cô đã có thể nhìn thấy anh giơ tay ra khỏi cửa sổ xe để vẫy cô… Mưa to

như thế mà anh lại dám liều mạng vẫy tay với cô… Chỉ một giây trước đó

anh vẫn còn cười với cô, vui vẻ như vậy, dịu dàng như vậy… Chỉ một giây

trước đó thôi! Nhưng đột nhiên tất cả đều không còn nữa… Trong phút

chốc, cô không còn gì nữa, không còn gì…

“Anh ấy đã ra đi ngay trước mặt em, em chỉ biết giương mắt nhìn anh

ấy ra đi… Tại sao lại không để em theo cùng chứ? Tại sao lại cứ phải

mang anh ấy đi? Ngay cả một câu nói thôi mà anh ấy cũng không kịp nói

với em, không để lại cho em dù chỉ một lời…”

Hai tay của Đồng Phi Phi đẩy vào ngực Mạnh Tuần, cả người cô gập

xuống như thể cây cung bị gẫy, không thể chịu nổi thêm một chút áp lực,

gánh nặng nào nữa, thực sự vỡ nát rồi.

Phải nói thế nào đây? Chỉ trong phút chốc, cô nhìn những lớp cát bụi, đất đá lớn sụp đổ, rơi xuống một cách nặng nề, hoàn toàn không thể ngăn cản, không thể chống lại được. Cái người chỉ ngay một giây trước thôi

vẫn còn cười dịu dàng với cô, ra sức vẫy tay với cô nay đã bị chôn vùi

hoàn toàn…

Phải nói thế nào đây? Khi cô điên cuồng cầu cứu tất cả những người có thể cứu giúp, quỳ gối trước tất cả những vị thần, khi cô lao đến trước

đầu xe của những chiếc xe chạy trên đường, cất giọng khẩn khoản cầu xin

họ bước xuống xe, cuối cùng, sau tròn bốn tiếng đồng hồ mới bới được ra

Quân An của cô. Cô ôm lấy Quân An của cô nhưng không hề nghe được tiếng

đáp lại của anh, không thể nhìn thấy ánh mắt ấm áp của anh được nữa, chỉ còn sót lại nụ cười cuối cùng vẫn còn đọng lại trên gương mặt anh,

dường như là nụ cười của một giây trước đó…

Ngày hôm đó chính là ngày sinh nhật của cô, là ngày sinh nhật thứ hai mươi hai của cô.

Mười năm trước, vào ngày sinh nhật của cô, cô đã mất đi người thân yêu nhất trên thế gian này.

Là ai đã khẽ nói bên tai cô, Phi Phi, bố mẹ chúc con sinh nhật vui vẻ.

Là ai đã khẽ nói bên tai cô, Phi Phi, anh sẽ không bao giờ để em phải đau lòng trong ngày sinh nhật của em đâu.

“Tất cả mọi người đều lừa gạt em, tất cả đều nói mà không giữ lời.”

Đồng Phi Phi ngẩng đầu nhìn Mạnh Tuần, nước mắt không rõ đã khô tự bao

giờ. Cô khẽ nhếch khóe môi, nụ cười lạnh lẽo xuất hiện, giọng nói bình

tĩnh như thể đang trần thuật lại một câu chuyện không liên quan gì đến

mình: “Nhưng em không trách họ, em chỉ trách bản thân mình thôi. Tất cả

đều là do lỗi của em. Là em đã hại chết Quân An, là em đã hại chết bố

mẹ, còn cả bà nội nữ