XtGem Forum catalog
Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325211

Bình chọn: 8.00/10/521 lượt.

nên em nên cảm thấy may mắn mà không nên tự trách mình,

hiểu chưa?”

Đồng Phi Phi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bất ngờ tựa vào vai Mạnh

Tuần. Cô nhắm mắt, lẩm bẩm: “Nhưng, thật sự đáng sợ… Em vừa xem ti vi,

thật sự rất đáng sợ, sao có thể như vậy? Trong chớp mắt, đều không còn

gì, không còn gì…”

Mạnh Tuần ôm Phi Phi, nhìn hình ảnh đáng sợ trên màn hình, trong lòng run lẩy bẩy. Chỉ trong mấy giây, một vùng đất yên bình, đẹp đẽ bị quét

sạch! Nói gì sự cố định, không thay đổi? Thiên nhiên đẹp như vậy nhưng

cũng đáng sợ như vậy, con người đối diện với sự hủy hoại tàn khốc, tất

cả sự phản kháng đều vô ích, tất cả sự trốn tránh đều rất xa xỉ.

Những hình ảnh trên màn hình đều cho thấy sự bi thương và tuyệt vọng

tột độ, tiếng kêu gọi, gào thét vẫn vang vọng trên bầu trời. Mạnh Tuần

thu tay lại, ôm chặt Phi Phi vào lòng. Anh chưa từng cảm ơn Thượng đế,

cảm ơn Thượng đế đã khiến anh lúc này có thể cùng Phi Phi nắm chặt tay

nhau. Anh cúi đầu, khẽ hôn tóc Phi Phi. Vẫn ổn, vẫn may chúng ta vẫn ở

bên nhau. Phải làm thế nào để kéo dài giây phút này, chúng ta cố gắng

kéo dài từng giây từng phút để những giây phút này lắng lại, nụ cười của em, hơi thở của anh được gần nhau, mãi không xa rời.

Hôm đó, Mạnh Tuần nắm tay Đồng Phi Phi trên con đường trở lại khách

sạn, đi qua rất nhiều trạm xe, cửa hàng, ngã tư, ở trên tất cả các màn

hình quảng cáo đều là hình ảnh của thảm họa đó. Suốt chặng đường, Đồng

Phi Phi cứ lặng lẽ, không nói một lời, Mạnh Tuần đưa cô về phòng, giúp

cô cởi áo khoác, nhẹ nhàng hỏi: “Em cứ nghỉ ngơi một chút trước nhé? Đợi lát nữa chúng ta sẽ gọi đồ ăn của khách sạn, anh nói nhân viên phục vụ

mang vào nhé?”

Đồng Phi Phi lắc đầu: “Em ăn không nổi.”

Mạnh Tuần dìu cô ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay cô rồi nói: “Đừng sợ nữa, tất cả đều đã qua rồi, không sao rồi…”

“Năm đó, xảy ra động đất lớn ở Vấn Xuyên, ngày nào ti vi cũng đưa tin mấy chuyện cứu nạn, cứu hộ. Lúc đó, thậm chí ngay cả máy tính em cũng

không dám bật, chỉ sợ phải nhìn thấy mấy cảnh tượng đó.”

Đồng Phi Phi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước. Nhưng Mạnh

Tuần cảm thấy ánh mắt của Đồng Phi Phi dường như không hề tập trung vào

một nơi nào cả. Ánh nhìn của cô dường như nằm ở một nơi nào đó rất xa

xôi, một nơi mà anh cũng không thể nhìn rõ được, thậm chí không thể chạm tới được.

“Cảnh tượng đó thật sự rất đáng sợ.” Đồng Phi Phi cất tiếng buồn

buồn. Cô rõ ràng đang nói nhưng Mạnh Tuần lại cảm nhận được có một cái

gì đó kiềm chế và lặng lẽ đến chết chóc, thậm chí anh còn không thể lên

tiếng mà chỉ biết im lặng để nghe Đồng Phi Phi nói tiếp.

“Rất đáng sợ! Mắt mở to mà nhìn… Tất cả bỗng chốc bị hủy hoại… Tất cả mọi thứ… đều không còn nữa, tất cả đều không còn nữa, không còn nữa…”

Đồng Phi Phi rút tay ra khỏi bàn tay của Mạnh Tuần, ôm chặt lấy mình, cơ thể khẽ rung lên. Dường như cô đã nhìn thấy điều gì đó vô cùng đáng sợ, đôi mắt vốn trống rỗng trong phút chốc đã trở nên vỡ vụn, suy sụp. Mạnh Tuần muốn ôm lấy cô nhưng cô lại trốn tránh, khẽ thu mình lại trên

giường, toàn bộ cơ thể như đang chìm vào băng giá, lạnh tới mức run lên. Mạnh Tuần bỗng chốc bị vẻ suy sụp, yếu đuối của cô làm cho sợ hãi, anh

không hiểu được rốt cuộc cô bị làm sao. Lẽ nào trước đây cô cũng đã từng trải qua thảm họa như thế này?

“Phi Phi, đừng sợ! Không cần biết em đã trải qua điều gì, tất cả đều

đã qua rồi, bây giờ em đã an toàn rồi, không sao rồi…” Mạnh Tuần thử lại gần Đồng Phi Phi nhưng cô lại càng tránh xa ra. Cô đưa tay lên sờ vào

viên ngọc đen đeo trước ngực, khẽ lắc đầu: “Không đâu, vẫn chưa qua đâu, chưa hề qua đâu! Quân An, anh ấy đã đi rồi, đi thật rồi!”

“Quân An?” Mạnh Tuần sững người mất một lúc rồi mới định thần lại,

người mà Đồng Phi Phi nói là Tống Quân An, người bạn trai trước đây của

cô.

“Anh nghe nói cái chết của Quân An là một sự cố đáng tiếc.” Mạnh Tuần giữ giọng nói của mình ở mức nhẹ nhất, thậm chí anh còn dùng ngữ điệu

của câu trần thuật vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Đồng Phi Phi gần như sụp đổ

trong giây phút ấy.

“Sự cố ư?” Đồng Phi Phi đột nhiên bật cười, thật chậm, cô lấy ra viên ngọc đen đeo trên cổ. Đây là lần đầu tiên Mạnh Tuần nhìn thấy viên ngọc này, nó hình tròn, có thể nhìn được ra là có niên đại rất lâu, sợi dây

đỏ nối với viên ngọc cũng đã bạc màu. Đồng Phi Phi đặt viên ngọc vào

lòng bàn tay, khóe môi vẫn giữ nụ cười: “Anh có biết đây là cái gì

không?”

Cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Tuần, nhìn thật kỹ, rồi nói với vẻ rất kính

trọng: “Đây là mạng sống của Quân An. Quân An trao lại mạng sống của anh ấy cho em. Anh nói xem, anh ấy đã trao cả mạng sống của anh ấy cho em

thì anh ấy làm sao còn có thể sống được nữa chứ? Anh ấy đã trao cả mạng

sống của anh ấy cho em, vậy làm sao mà anh ấy có thể tiếp tục sống được

chứ?”

Mạnh Tuần ngạc nhiên nhìn Đồng Phi Phi, anh thực sự không biết phải

dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của cô lúc này, anh chỉ cảm thấy

rất lạnh, còn lạnh hơn cả cái đêm lạnh của năm năm về trước. Một nỗi

lạnh lẽo dâng trào, giá lạnh đông cứng cả phổi, trong phút chốc