
phải dành thời gian chơi thật vui ở Nhật nhé! Con chưa từng ra nước
ngoài, mấy năm nay con rất bận, không dễ gì có cơ hội để ra ngoài, phải
chơi vui với Tiểu Mạnh nhé, không được vội vàng trở về, nghe chưa?”
“Mẹ, con và Mạnh Tuần đi công tác, không phải đi du lịch.” Đồng Phi Phi nhỏ nhẹ giải thích, mặt nóng bừng.
“Mẹ biết các con đi công tác, nếu không, con nào chịu rời xa mẹ.” Bà
Tống nắm tay Đồng Phi Phi lúc này đang e thẹn, cúi mặt. “Phi Phi, mẹ
từng nói, mẹ thực sự hy vọng con có thể hạnh phúc. Con người Tiểu Mạnh
rất tốt, đối với con cũng rất tốt, con hãy thử cho cậu ấy một cơ hội, để cậu ấy chăm sóc con, được không? Như vậy, nếu mẹ có nhắm mắt, cũng thấy yên lòng.”
“Mẹ!” Mắt Đồng Phi Phi đột nhiên đỏ lên. “Mẹ nói gì vậy? Cái gì mà
nhắm mắt với không nhắm mắt? Con đã nói trước, mẹ mà đi, con cũng đi
theo mẹ! Con không cần anh ấy chăm sóc, ai con cũng không cần…”
“Phi Phi!” Bà Tống nắm chặt tay Đồng Phi Phi. “Con như vậy là muốn mẹ khó xử sao? Mẹ sống được mấy năm nữa? Bây giờ tâm nguyện lớn nhất của
mẹ là con có thể tìm được một người đối tốt với con, có thể cùng con
sống hết cuộc đời này. Lẽ nào tâm nguyện duy nhất của mẹ cũng không thể
toại nguyện được ư?”
“Mẹ, sẽ không có ai đối tốt với con hơn Quân An đâu…”
“Nhưng Quân An đã đi rồi!” Nước mắt bà Tống cuối cùng cũng rơi xuống. “Phi Phi, Quân An, nó đi rồi. Nó yêu con như vậy, nó muốn con hạnh phúc như vậy, lẽ nào con thực sự dùng một đời đau khổ để đáp trả nó sao?”
“Con không đau khổ, thật đó.” Đồng Phi Phi nhìn bà Tống, nói nhỏ nhẹ
mà kiên định: “Con có hồi ức, thế là đủ rồi. Con từng thề trước mộ Quân
An, cả đời này, con sinh ra là người của anh ấy, chết làm ma của anh ấy. Cả đời này, Quân An đối tốt với con, con không có cách nào báo đáp, cái mà con có thể cho anh ấy chỉ là cuộc đời của con. Mẹ, mẹ đừng làm con
lo lắng… Con sẽ không yêu bất kỳ người đàn ông nào nữa, con chỉ có thể
yêu một người, cả đời này con chỉ có một người, đó là Quân An.”
“Phi Phi, thực sự…”
“Đã muộn rồi, mẹ nghỉ sớm đi. Con thu dọn một lát, cũng phải đi ngủ
rồi.” Đồng Phi Phi đứng dậy, bà Tống thấy bàn tay Phi Phi đã bị tay bà
nắm chặt đến đỏ ửng, thầm than một câu. Năm năm qua, sức khỏe của bà
càng ngày càng yếu, bà còn có thể sống cùng với Phi Phi mấy cái năm năm
nữa đây? Lẽ nào thực sự phải chôn tuổi thanh xuân của cô cùng cuộc đời
bà?
Ngày Mạnh Tuần đi Tokyo công tác, bố anh cũng đi công tác nước ngoài
trở về. Do đó, bà Mạnh kiên quyết muốn đưa Mạnh Tuần ra sân bay, định
tiễn Mạnh Tuần đi sẽ ở sân bay đợi chuyến bay của ông Mạnh hạ cánh, đón
ông về nhà? Dù những lời khuyên giải của Đồng Phi Phi khiến quan hệ giữa Mạnh Tuần và mẹ anh cũng dần hòa hảo trở lại, nhưng anh và mẹ khi sống
chung phần lớn vẫn là im lặng. Do đó, ngày hôm đó, sau khi anh đến sân
bay liền làm thủ tục đăng ký rồi đi vào phòng chờ trước. Bà Mạnh nhìn
bóng đứa con trai dần biến mất sau cửa kiểm tra an toàn, thở dài, đang
định quay đầu ra ngoài, đột nhiên nghe thấy giọng nói bên tai vang lên:
“Đồng Phi Phi!”
Giọng nói vang lên khiến bà Mạnh giật mình. Bà bất mãn nhìn về phía
người đó, phát hiện một chàng trai trẻ khoảng ngoài hai mươi tuổi, một
bóng hình rất quen thuộc đang vội vàng kéo hành lý vào trong. Đó không
phải là Nhã Doanh sao? Bà Mạnh nhớ đến giọng nói vang lên như sấm sát
bên tai, bỗng ngây người. Sao người con trai đó gọi cô ấy là Đồng Phi
Phi?
Bà Mạnh thẫn thờ nép vào, đứng cách họ vài bước, giả vờ nhìn màn hình ở sân bay, nghe toàn bộ cuộc đối thoại của họ.
“Đồng Phi Phi, em còn nhớ anh không? Anh là Điền Hâm! Từ sau lần gặp
mặt trước Tết, anh luôn đợi điện thoại của em. Mẹ anh vẫn hỏi anh, mấy
người con gái bà giới thiệu để xem mặt đã gặp hết chưa. Thời gian trước
anh đi châu Âu công tác, tối ngủ cũng không dám tắt điện thoại, chỉ sợ
em sẽ gọi cho anh.”
“Anh Điền, thực sự ngại quá! Thời gian vừa qua em thực sự rất bận…”
“Anh biết, lần trước thấy em vội vàng nghe điện thoại liền biết em
rất trọng sự nghiệp. Bây giờ nhà nước điều chỉnh chính sách nhà đất
nhiều như vậy, công ty em lại là công ty bất động sản lớn nhất thành
phố, bận rộn như thế cũng là điều bình thường. Nhưng bận thế nào cũng có thời gian ra ngoài ăn một bữa cơm chứ? Phi Phi, anh thực sự đối với
em…”
“Anh Điền, thực sự ngại quá, chuyến bay của em phải check in rồi, đợi em quay về sẽ liên lạc với anh, được không?”
“Haizz!” Điền Hâm vội vàng đuổi theo Đồng Phi Phi, bà Mạnh vội vàng quay lưng lại phía họ.
“Em thực sự không thể cho anh cơ hội sao? Tối hôm đó không phải chúng ta nói chuyện rất vui sao?” Điền Hâm cũng không dám kéo Đồng Phi Phi,
chỉ có thể đứng ở chỗ rất gần cô, vội vàng hỏi.
“Anh Điền, thực sự xin lỗi!” Đồng Phi Phi cắn môi nói. “Bây giờ, em
đã có bạn trai rồi. Lần này em và anh ấy cùng đi công tác. Cho nên… thực sự xin lỗi!”
“Em có bạn trai rồi? Không thể nào? Hai ngày trước anh đi đến trung tâm môi giới hôn nhân, hồ sơ của em vẫn ở đó!”
“Chúng em mới bắt đầu. Thực sự xin lỗi! Hai ngày sau em sẽ đi gỡ hồ
sơ “Gia Duyên” của em xuống. Cảm ơn anh đã d