Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325303

Bình chọn: 9.00/10/530 lượt.

đóng cửa, dìu cô ngồi xuống sofa, đưa

cho cô cốc nước. Đồng Phi Phi uống một ngụm, mới phát hiện ra là nước

đường nâu. Cô dừng lại, ôm chặt cốc, Mạnh Tuần thấy cô ngập ngừng không

uống, khẽ hắng giọng: “Không uống quen sao? Có pha thêm ít bột gừng, hơi cay một chút, nhưng em hãy uống hết đi, như thế sẽ thấy thoải mái hơn

đó.”

Đồng Phi Phi ngẩng đầu nhìn Mạnh Tuần, ánh mắt anh dịu dàng, vẻ cưng

chiều, trên trán thoáng hiện sự âu lo, phiền não. Ánh mắt Đồng Phi Phi

trở nên mơ hồ, giọng nói có chút thẫn thờ: “Sao anh lại nấu cho em cái

này?”

Mạnh Tuần cười có chút gượng gạo: “Hôm qua anh nghe dì Tống nói, hai

hôm nay không nên để em gặp nước lạnh, lúc sáng anh thấy sắc mặt em

không tốt, liền nghĩ không biết có phải em đến ngày đó không. Anh lên

mạng tìm hiểu, con gái đến kỳ kinh uống nhiều nước đường nâu sẽ bớt đau

bụng, vì thế anh mới ra tiệm thuốc mua loại này, nghe nhân viên nói hiệu quả rất tốt, em uống thử xem.”

Đồng Phi Phi cúi nhìn cốc nước màu nâu đỏ, khói đang bốc lên, đôi mắt cô dường như đang nóng lên. Hai tay ôm chặt chiếc cốc, cô ngẩng đầu,

uống hết cốc nước đường nâu, cảm thấy người ấm dần lên. Cô khịt khịt

mũi, cúi đầu nói: “Cảm ơn!”

“Nha đầu ngốc!” Mạnh Tuần khẽ cười, cầm lấy chiếc cốc trong tay Đồng

Phi Phi, thuận tay đưa cho cô một túi chườm nước nóng. “Anh vừa nấu nước nóng, em để lên bụng, ở đây nằm một lát, lát nữa đến giờ ăn trưa anh sẽ gọi em.”

Anh vừa nói vừa lấy chiếc áo khoác của mình trên sofa, Đồng Phi Phi

cởi giày nằm xuống, đắp áo lên người cô. Toàn thân Đồng Phi Phi được bao phủ một sự ấm áp lạ thường, những cơn đau dường như bị ngăn cách bởi

một lớp dày, dần biến mất, sự mệt mỏi cũng dần tan biến. Cuối cùng, cô

cũng không phải cố gắng kìm nén bản thân, chính vào giây phút này cô

thấy mình mềm yếu, mắt từ từ khép lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sau hôm đó, Mạnh Tuần cảm thấy Phi Phi thay đổi thái độ với anh. Mặc

dù cô vẫn không có những cử chỉ thân mật với anh, nhưng ít nhất cô cũng

không cố ý giữ khoảng cách hay khách khí với anh. Kha Nhã Doanh cũng cảm thấy Đồng Phi Phi có chút thay đổi. Có lần Kha Nhã Doanh đến thăm bà

Tống, vẫn cười nói: “Dì Tống, dì phải giữ gìn sức khỏe, dì xem bệnh của

dì đỡ nhiều, sắc mặt Phi Phi cũng tốt hơn rồi.”

“Đúng vậy, thời gian trước dì thực sự đã khiến Phi Phi mệt mỏi! Nhưng bây giờ nó như vậy không phải là công lao của ta đâu!” Bà Tống khẽ mỉm

cười.

“Hả?” Kha Nhã Doanh hiếu kỳ hỏi. “Là công lao của ai ạ?”

“Cháu hỏi Phi Phi đi!” Bà Tống cười nhăn hết cả mắt. “Người ta ân cần quan tâm, chăm sóc nó, khiến bà già này cũng thấy cảm động!”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Mặt Đồng Phi Phi đỏ ửng lên, Kha Nhã Doanh thấy

biểu hiện của Đồng Phi Phi, hạ giọng hỏi: “Lẽ nào Mạnh Tuần đã tới đây

rồi sao?”

“Anh ấy chỉ là… buổi trưa đưa mình về nấu cơm.” Đồng Phi Phi có chút

xấu hổ, cúi mặt. “Đúng rồi, không phải cậu định đến nhà Tiểu Quả sao?

Cũng không còn sớm nữa, cậu mau đi đi!”

“Làm gì vậy? Sao muốn đuổi mình đi nhanh vậy?” Kha Nhã Doanh lẩm bẩm

đứng dậy, nói với bà Tống: “Dì Tống, lần sau cháu tới thăm dì!”

“Được, được, lần sau tới gọi Tiểu Quả cùng đến nhé! Dì sẽ làm sườn

xào chua ngọt cho hai đứa!” Bà Tống cười, vẫy tay chào Kha Nhã Doanh, để Đồng Phi Phi đưa Kha Nhã Doanh ra ngoài.

“Cậu cũng hơi quá đáng rồi đó, bắt đầu với Mạnh Tuần mà tuyệt nhiên

không nói với mình câu nào!” Kha Nhã Doanh vừa đi ra ngoài vừa oán

trách, một lúc sau cũng không thấy Đồng Phi Phi lên tiếng, không kìm

được hỏi: “Sao rồi?”

Đồng Phi Phi im lặng, đi xuống tầng một, mới nhẹ nhàng nói: “Cậu biết là mình không thể quên được Quân An mà.”

“Ừm.” Kha Nhã Doanh có chút băn khoăn, không phải đang nói về việc của Mạnh Tuần sao? Sao đột nhiên lại nhắc đến Quân An?

“Hai ngày trước, Mạnh Tuần biết mình đến ngày đó, liền nấu cho mình

một cốc nước đường nâu.” Đồng Phi Phi cúi mắt, khẽ cười. “Hôm đó, mình

thực sự rất cảm động. Vì vậy mình nhớ đến năm đó, Quân An chạy khắp ký

túc xá nam, cuối cùng đi tìm giám thụ chỉ để mượn ca điện, nấu cho mình

một cốc nước đường nâu.”

Đồng Phi Phi ngẩng đầu, nhìn Kha Nhã Doanh, nhưng ánh mắt như nhìn

vào một nơi rất xa xăm: “Quân An biểu lộ tình cảm với mình, là đêm Giao

thừa năm mình học năm thứ nhất, nhưng tối hôm đó mình không đồng ý. Anh

ấy thực sự khiến mình cảm động, chính là lần đưa cho mình cốc nước đường nâu. Mình nhớ cuối tuần đầu tiên kỳ học năm thứ nhất, trời rất lạnh,

mình rất đau bụng, chín giờ hơn vẫn cuốn mình trong chăn, bữa sáng cũng

không ăn. Sau này, Quân An biết mình không khỏe, liền chạy tới, còn bắt

mình xuống nhà. Lúc đó, mình không vui, cảm thấy anh ấy không biết chăm

sóc chút nào. Cho đến khi nhận được chiếc cốc từ đôi tay lạnh cóng của

anh ấy, cảm nhận được sự ấm áp từ cốc nước đường nâu, mình mới biết tại

sao anh ấy kiên trì đợi mình xuống như vậy.”

Đồng Phi Phi mím môi, khẽ mỉm cười: “Lúc đó, bên trường anh ấy vì mới xảy ra hỏa hoạn nên cấm sử dụng ấm điện rất nghiêm, anh ấy đã chạy khắp ký túc xá nam của khoa vẫn không mượn được ấm điện. Cuối cùng, anh chỉ

có thể đến mượn