
đưa đến từ khách sạn năm sao, thơm ngon, bổ dưỡng! Thật đấy, con
không nói dối mẹ đâu! Mẹ không thấy dạo này con béo lên nhiều sao?”
“Thật không?” Bà Tống ngẩng lên nhìn kỹ Đồng Phi Phi một lượt, thấy
cô hình như đúng là có béo lên một chút, mới bán tín bán nghi nói: “Có
vẻ như không gầy đi, ông chủ con thực sự tốt vậy sao? Lại còn trưa nào
cũng mời con đi ăn cơm?”
“Vâng, thật ra cũng không phải chỉ là mời con đi ăn cơm, chủ yếu là
anh ta muốn ăn, với lại con với anh ta cùng làm trong một văn phòng,
tiện đi ăn thì cùng đi! Dù sao người ta có tiền, cũng không để ý đến
việc thêm một đôi đũa cho con đâu. Hơn nữa, hiện tại công ty đang đề cao chính sách nhân đạo trong quản lý, con đây ngày nào cũng phải làm trâu
làm ngựa cho anh ta, anh ta cho con chút đồ ăn lại không đáng hay sao?”
“Con đừng có lừa mẹ!” Bà Tống trừng mắt nhìn Đồng Phi Phi. “Công ty
của con bao nhiêu người đều làm việc vất vả cho anh ta như vậy, chẳng
nhẽ ngày nào anh ta cũng phải mời họ ăn tiệc sao?”
“À…” Đồng Phi Phi trong lòng trầm xuống, nghĩ thầm không phải Hứa Lâm lại nói linh tinh gì về chuyện của cô trước mặt bà chứ? Cô đang nghĩ
nên đối đáp thế nào thì nghe bà Tống thở dài, nói: “Con đấy à, đừng có
mà lúc nào ở trước mặt ta cũng phóng đại sự việc lên, chỉ nói chuyện tốt mà không nói chuyện xấu. Cái gì mà thức ăn ở khách sạn năm sao chứ? Mẹ
thấy người ta cùng lắm cũng chỉ mời con ăn cơm hộp thôi. Bây giờ trên ti vi hằng ngày đều phát, nào là mỡ thối, phẩm màu, những việc làm vô
lương tâm của nhà hàng như thế làm sao có thể yên tâm bằng đồ ăn tự làm ở nhà được? Con đó! Vẫn phải cẩn thận một chút! Thế này đi, hôm nay mẹ
nấu thêm cho con chút thức ăn, công việc của con nếu thực sự bận quá,
buổi trưa có thể mang đi làm đồ ăn trưa.”
“Dạ, không cần đâu mẹ ạ!” Đồng Phi Phi cuống lên, buột miệng nói:
“Lâm Lâm đã sắp xếp cho con đi xem mặt ba người rồi, trưa ngày mai, ngày kia con đều có hẹn rồi, vì vậy mẹ không cần lo lắng cho con đâu!”
“Xem mặt?” Sắc mặt của bà Tống bỗng chốc thay đổi, Đồng Phi Phi lúc
này mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng đỡ bà: “Mẹ, mẹ nghe con nói đã…”
“Con không phải đã nói thời gian này sẽ không đi làm cho công ty mai
mối của Lâm Lâm nữa mà? Tại sao bây giờ lại muốn đi?” Sắc mặt của bà lúc này đã sa sầm. Đồng Phi Phi cúi thấp đầu, ngập ngừng nói: “Mẹ, con xin
lỗi…”
“Phi Phi, mẹ biết con thật sự khó khăn, muốn kiếm thêm chút tiền,
nhưng những đồng tiền này mẹ thật sự không muốn con tiếp tục kiếm nữa!”
Bà Tống kéo tay cô ngồi xuống sofa, nói những lời từ tận trong đáy lòng: “Mấy năm trước lúc nào mẹ cũng ốm phải nằm viện, con vì xoay xở tiền
chữa bệnh cho mẹ, phải đi chạy vạy khắp nơi tìm việc làm thêm, lúc đó
hai mẹ con chúng ta thật sự có thể nói đã lâm vào bước đường cùng, không còn con đường nào khác. Lúc đó phía công ty mai mối của Lâm Lâm quả
thực rất cần người giúp họ nên con đến chỗ họ làm người xem mặt để kiếm
tiền, mẹ đành ích kỷ coi như không nhìn thấy, để con đi. Nhưng sau đó,
cuộc sống của chúng ta cũng trở lại bình thường rồi, phía công ty họ
cũng dần dần hồi phục lại, con cần gì phải đi vào chỗ nước đục đó nữa?
Phi Phi, mẹ biết con tình sâu nghĩa nặng đối với Quân An, bao nhiêu năm
như vậy rồi mà con vẫn chưa quên được nó. Nhưng Quân An dẫu sao cũng đã
đi rồi, nếu như con đã gọi ta một tiếng mẹ thì ta cũng thật sự coi con
như con gái ruột của mình. Phi Phi, mẹ bây giờ chỉ hy vọng con có thể
sống thật tốt, thật sự hy vọng con có thể tìm được một người thật lòng
yêu thương con, cùng con trải qua những tháng ngày sắp tới. Vì vậy, con
đừng làm những việc chà đạp bản thân mình như thế nữa, được không?”
“Mẹ, con không làm những việc chà đạp bản thân mình.” Đồng Phi Phi
cúi đầu, nhìn bà Tống nắm lấy tay mình, nhìn một hồi lâu, mới ngẩng lên, thản nhiên cười. “Nhưng nếu mẹ không muốn con đi, sau này con sẽ không
đi nữa. Chỉ là lần này con đã đồng ý với Hứa Lâm, cô ấy cũng đều sắp xếp ổn thỏa rồi, vì vậy con vẫn nên giúp cô ấy ứng phó. Nhưng con hứa với
mẹ sau này con sẽ không đi nữa, thật đấy.”
“Phi Phi…” Bà Tống thở dài, biết là sẽ không lay chuyển được Đồng Phi Phi, chỉ vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, nhẹ nhàng nói: “Thực ra mẹ cũng
không trách con, lúc trước chính mẹ đã làm liên lụy đến con…”
“Ôi, mẹ nói gì vậy?” Đồng Phi Phi cười. “Mẹ là chỗ dựa của con, sao
có thể làm liên lụy đến con chứ? Con bây giờ thật sự rất tốt. Không biết chừng, lần này con đi xem mặt lại gặp được người thích hợp thì sao? Đến lúc đó mẹ lại không nỡ rời xa con ấy chứ!”
“Nếu như con thật sự gặp được người đối tốt với con, thật sự bằng
lòng sống với người ta cả đời, mẹ vui còn không kịp nữa!” Bà Tống trừng
mắt nhìn Phi Phi. “Con đấy à, đừng lấy chuyện này ra làm trò đùa, con
phải nghĩ nghiêm túc mới được!”
“Hi hi, tùy vào duyên số thôi ạ!” Đồng Phi Phi cười nhạt, dựa vào vai bà Tống, nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, sau khi tan làm, Đồng Phi Phi vội vàng đến chỗ xem mặt, đang định đẩy cửa bước vào thì tiếng chuông điện thoại trong túi áo
vang lên, cô chưa kịp nhận điện thoại thì nhìn thấy mà