Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324870

Bình chọn: 8.5.00/10/487 lượt.

ại

học danh tiếng, sau đó lại đi du học Nhật Bản, hiện tại công việc cũng

rất ổn định. Còn anh thì từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện, mặc dù dựa vào sự nỗ lực của như thể cũng thi đỗ đại học, nhưng cũng chỉ là một

trường đại học tầm thường. Sau khi tốt nghiệp, suốt ngày ôm mộng họa sĩ, đến nay vẫn chưa làm nên trò trống gì, người như anh làm sao có thể

mang lại cuộc sống yên ổn cho em đây?”

“Anh đừng nghĩ như vậy, anh vẽ rất đẹp, nhất định sẽ trở thành danh

họa nổi tiếng! Hiện tại chỉ là anh chưa gặp được cơ hội thôi…”

“Vậy phải đến khi nào mới gặp được cơ hội đây, nếu cả đời không gặp

được cơ hội thì sao?” Hạ Tiểu Quả cười chua xót. “Nếu như chỉ có mình

anh, anh sẽ không ngại chờ đợi, cùng lắm thì cả đời sống trong cảnh

nghèo đói, thiếu thốn. Nhưng bây giờ anh đã có em. Doanh Doanh, anh yêu

em, anh muốn được ở bên cạnh em, anh phải có trách nhiệm của một người

đàn ông. Vì vậy, thời gian trước anh đã đến mấy trường tiểu học phỏng

vấn làm giáo viên mĩ thuật, đã có một trường thông báo cho anh đến dạy

thử, sau Tết anh có thể đi làm rồi. Mặc dù đây không phải là một công

việc tốt, nhưng cũng coi như là bước khởi đầu tốt đẹp. Anh sẽ tiếp tục

cố gắng, từng bước, từng bước thực hiện giấc mơ của mình. Anh tin rằng

sớm muộn cũng có một ngày anh có thể đàng hoàng đứng trước mặt cha mẹ

em, nói với họ rằng, anh có thể mang lại hạnh phúc cho con gái họ. Doanh Doanh, em tin anh chứ?”

“Em tin, đương nhiên em tin anh rồi!” Mắt Kha Nhã Doanh đỏ hoe, cô

cúi đầu, lục tìm khăn tay trong túi xách, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.

Hạ Tiểu Quả lấy chiếc khăn tay trong túi áo đưa cho cô, trong ánh mắt

tràn ngập tình yêu, cười dịu dàng: “Em đó, động một tí là khóc, nhưng

không bao giờ nhớ mang theo khăn tay.”

“Đó không phải do em có anh rồi hay sao?” Kha Nhã Doanh vừa lau nước

mắt vừa lẩm bẩm: “Anh thật đáng ghét… Ở siêu thị, hại người ta cảm động

như vậy!”

“Được rồi, được rồi, là anh sai.” Hạ Tiểu Quả dở khóc dở cười, xung

quanh đã có người lén nhìn về phía bọn họ, anh nhẹ kéo tay Kha Nhã

Doanh, thì thầm dỗ dành cô: “Được rồi, đừng khóc nữa, nếu không, người

ta lại cho rằng anh đang bắt nạt em đấy, ngộ nhỡ họ mời bảo vệ đến, vậy

thì mất mặt lắm!”

Kha Nhã Doanh bị Tiểu Quả pha trò bật cười, cô lau khô nước mắt, nắm

chặt tay Tiểu Quả: “Đi thôi, em mới là người không muốn mất mặt cùng anh đây này!”

Trước đêm Giao thừa, thiết kế sơ bộ của dự án cũng bước vào giai đoạn cuối cùng. Mạnh Tuần đích thân đến Mỹ và nơi làm việc của các kiến trúc sư để đàm phán thống nhất ý kiến, vì vậy Đồng Phi Phi chuyển khỏi văn

phòng làm việc của Mạnh Tuần, về văn phòng làm việc chung cho nhân viên ở bên ngoài. Buổi trưa hôm đó, trong lúc ăn cơm cùng Đồng Phi Phi, Hứa

Lâm than vãn: “Những ngày tháng sống không phải là người cuối cùng cũng

qua rồi! Đúng rồi, bây giờ cậu không phải làm trợ lý cho Thần Mặt Đen

nữa, thi thoảng để mình sắp xếp cho cậu đi xem mặt nhé? Có mấy khách

hàng rất vừa ý cậu đấy, luôn muốn mình sắp xếp để họ gặp cậu.”

Đồng Phi Phi nghĩ đến yêu cầu lần trước của Mạnh Tuần, trả lời lấy lệ: “Dạo này mình bận lắm…”

“Cậu còn bận gì chứ?” Hứa Lâm nhìn Đồng Phi Phi với vẻ mặt ngạc

nhiên, đột nhiên cô trợn mắt, hỏi nhỏ: “Cậu không phải đang thật sự hẹn

hò với Thần Mặt Đen đấy chứ?”

“Đương nhiên không phải!” Đồng Phi Phi vội vàng phủ nhận. Nói xong,

cô quay đầu lại nhìn một vòng xung quanh, vẫn may trong quán ăn rất ồn

ào, không ai nghe được lời đối thoại của hai người.

“Sợ gì chứ? Nếu như cậu thực sự hẹn hò với anh ta cũng chẳng có gì mà phải sợ cả, hai người, trai chưa vợ, gái chưa chồng, có gì mà không

được chứ?”

“Mình thật sự không có!” Đồng Phi Phi có chút luống cuống, cô do dự

một chút rồi nói: “Như vậy đi, buổi trưa và buổi tối ngày mai hoặc ngày

kia mình đều rảnh, nếu không thì cậu sắp xếp cho mình gặp mấy người đó

một chút nhé?”

“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá! Vậy mình lập tức sắp xếp lịch hẹn cho cậu, mình nói cho cậu nghe, lần này mình sắp xếp cho cậu hẹn gặp mấy

người này vô cùng tốt, đặc biệt là tối mai. Điền tiên sinh, người này

thực sự là người đàn ông “ba tốt”: tính cách tốt, nhân phẩm tốt, vóc

dáng “tốt”, cậu thật sự có thể cân nhắc một chút…”

Hứa Lâm lan man một hồi, Đồng Phi Phi chẳng nghe lọt tai câu nào, cô

đang lo lắng, lần này nhân cơ hội Mạnh Tuần đi công tác cô mới có thể đi gặp mặt, không biết lần sau nên ăn nói với Hứa Lâm như thế nào.

Hôm đó, sau khi đi làm về, cô vội vàng vào siêu thị, mua rất nhiều đồ Tết xách đến chỗ bà Tống. Bà thấy cô mua nhiều đồ như vậy, nói: “Con

đấy à, đừng lúc nào cũng chỉ biết mua cái này cái kia cho mẹ, cũng phải

biết chú ý đến bản thân chứ! Mẹ nghe Lâm Lâm nói dạo này buổi tối con

thường xuyên phải tăng ca, buổi trưa cũng chẳng có thời gian cùng ăn cơm với nó, có phải con lại ăn bánh mì cho qua bữa không? Làm việc mà để

ảnh hưởng đến sức khỏe của mình như thế là không được đâu…”

“Không phải thế đâu ạ, Lâm Lâm, cô ấy không biết dạo này con làm trợ

lý cho sếp của con, ngày nào chẳng cùng anh ta ăn tiệc, đều là thức ăn

được


Disneyland 1972 Love the old s