
a cậu có thể chữa được đây!”
“Biến đi! Cái đồ chưa từng yêu ai như cậu mà dám làm chuyên gia tâm lý trước mặt tôi hả?”
“Tôi là người ngoài cuộc nên chắc chắn sẽ luôn tỉnh táo hơn cậu! Tôi
chưa từng yêu thì sao chứ? Nếu yêu mà trở thành một người giống như cậu, cuối cùng vẫn cô đơn, lưu lạc tứ xứ thì tôi thực sự xin kiếu!”
“Cậu đừng nói như vậy. Có những lúc hy sinh, cho đi cũng là hạnh
phúc, cậu có hiểu không? Tôi biết cậu và Paul đều nghĩ rằng tôi làm như
vậy là không đáng, thực ra không phải như vậy. Tình yêu và việc làm kinh doanh của chúng ta hoàn toàn không giống nhau, không phải chỉ đơn giản
như việc đưa tiền, nhận hàng, sự được mất trong tình yêu không thể toan
tính như vậy. Ít nhất tôi có cơ hội để thử cố gắng, để cho đi, đó cũng
là hạnh phúc, vì vậy tôi không hề cảm thấy hối tiếc. Mặc dù cô ấy không
yêu tôi nhưng chỉ cần cô ấy vui là được rồi.”
“Ồ, tôi thực sự đã không biết, thì ra cậu lại là một người cao thượng đến vậy sao?”
“Chuyện! Tôi đã cao thượng bao nhiêu năm rồi, giờ cậu mới biết hay sao? Mắt cậu có vấn đề à? Mau đi khám mắt đi!”
“Không vấn đề gì, khi nào cậu đi gặp bác sĩ tâm lý thì tôi cũng đi tìm bác sĩ nhãn khoa khám!”
“Được! Định chém với tôi hay sao? Tôi đi nấu cái gì ăn trước đã, rồi
sẽ đến chỗ bác sĩ tâm lý, trò chuyện xong sẽ nhắc cậu tới viện khám
nhé!”
“Ok, tôi chờ cậu đây!”
Nói chuyện với Alex xong, Mạnh Tuần tắt máy tính rồi đi nằm nhưng
không thể nào ngủ được, trong tâm trí cứ lặp đi lặp lại câu nói của
Alex: “Cho đi cũng là hạnh phúc.” Có thực sự là như vậy không? Vậy tại
sao tình yêu mà anh đã từng thấy đều khiến người ta cảm thấy khó chịu và đau đớn như vậy?
Thức dậy vào buổi sáng ngày hôm sau, Mạnh Tuần cảm thấy hơi đau đầu,
không biết có phải là do đêm qua uống quá nhiều rượu hay không mà ngủ
không ngon, cơ thể mệt mỏi, rã rời. Anh vừa day day hai bên thái dương,
bước vào văn phòng, Đồng Phi Phi đã đến rồi, cô ngẩng lên, cười rạng rỡ, cất tiếng chào: “Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” Mạnh Tuần khẽ nhếch khóe môi, cầm cốc trên bàn,
định đến phòng trà để pha một tách cà phê thì Đồng Phi Phi vội lên
tiếng: “Anh vẫn chưa ăn sáng à? Để bụng rỗng mà uống cà phê sẽ rất hại
dạ dày đó.”
“Không sao đâu. Tôi quen rồi.” Mạnh Tuần bước đến cửa rồi đột nhiên
dừng lại, quay người bước tới trước bàn làm việc của Đồng Phi Phi, chỉ
vào hộp cơm đặt trên bàn của cô, hỏi: “Đây là cái gì?”
“À, bữa trưa của tôi.” Đồng Phi Phi trả lời. Hôm trước, bà Tống nhờ
Hứa Lâm giúp bà mang cho cô một hộp sườn chua ngọt. Tối qua, cô không về nhà ăn, không rõ là tối nay có phải làm thêm nữa hay không, thế nên cô
đành mang đi để ăn trưa.
“Cô vừa nói bụng rỗng mà uống cà phê thì rất hại dạ dày…” Mạnh Tuần nhìn Đồng Phi Phi, nói một cách từ tốn.
Đồng Phi Phi bối rối, chớp chớp mắt: “Đúng vậy.”
“Vậy thì chắc cô sẽ không phiền nếu tôi mượn tạm bữa trưa của cô
chứ?” Mạnh Tuần nói một cách rất lịch sự. Đồng Phi Phi vẫn đang mơ màng
chưa hiểu “mượn tạm bữa trưa” có nghĩa là gì thì Mạnh Tuần rất tự nhiên
cầm lấy hộp cơm của cô, mở ra rồi kinh ngạc cảm thán một câu: “Sườn chua ngọt!”
Đồng Phi Phi lặng lẽ cúi đầu, rút từ trong túi ra một đôi đũa loại dùng một lần, cung kính đưa cho anh: “Mời anh dùng.”
Mạnh Tuần chu môi, thái độ thể hiện sự dễ chịu: “Để trưa tôi mời cô đi ăn.”
Sự thật lại một lần nữa chứng minh rằng, lời hứa của một người đàn ông nếu mà đáng tin cậy thì lợn nái sẽ biết trèo cây.
Đồng Phi Phi cùng với Mạnh Tuần họp từ mười giờ sáng cho đến tận hai
giờ chiều, đừng nói là bữa trưa, thậm chí ngay cả nước còn chẳng được
uống lấy một ngụm. Thu dọn xong các thiết bị của buổi họp, cô đứng dậy,
đang định đi ra khỏi phòng xem ở chỗ Hứa Lâm có gì để ăn không thì Mạnh
Tuần đã gọi cô lại: “Chờ một chút.”
“Hả?” Đồng Phi Phi đứng sững lại, thầm nghĩ liệu có cần phải bóc lột
người ta đến từng giây, từng phút thế này không thì Mạnh Tuần đưa tay
bấm điện thoại trên bàn, nói: “Tiểu Trương, cô mang đồ lúc nãy tôi dặn
mua vào đây.”
“Vâng!” Giọng nhẹ nhàng của thư ký Trương vừa biến mất trong điện
thoại đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Đồng Phi Phi ngạc nhiên nhìn Tiểu
Trương mang một túi giấy lớn đi vào, sau đó nhấc từng hộp, từng hộp
trong túi giấy ra, đặt xuống bàn. Mỗi lần cô ấy mở nắp một hộp ra thì sự ngạc nhiên của Đồng Phi Phi lại càng tăng, đợi tất cả các hộp được mở
ra, cô hoàn toàn bị sốc: tôm hấp, đậu phụ gạch cua, cần tây xào bách hợp và hơn nữa còn có cả… vịt quay giòn!!!
“Tôi đã nói là để trưa nay tôi mời cô đi ăn mà, mặc dù hơi muộn một
chút nhưng vẫn còn tốt hơn là nuốt lời.” Mạnh Tuần ngồi xuống, cầm đũa
lên, thấy Đồng Phi Phi vẫn đứng ngây ra bên cạnh, anh bèn chọc chọc đũa
vào cánh tay cô: “Còn đứng đó làm gì nữa, mau ăn thôi!”
Đồng Phi Phi chậm rãi ngồi xuống, rõ ràng cảm thấy cơ thể mình, từ dạ dày đến khoang miệng đều đang bài tiết chất dịch một cách dồi dào,
không kìm được mà hít vào một hơi thật sâu, nghĩ bụng một hộp sườn heo
chua ngọt đổi lấy một bàn tiệc đầy ụ thế này thì cũng xem như cô thực sự kiếm được đấy!
Vì buổi chiều vẫn phả