
Hero giúp vui,
người xinh, da trắng, tóc xoăn chấp chới ngang vai, ánh mắt mãnh liệt
như có lửa, rất có phong thái của một ca hậu trên sân khấu huy hoàng. Cô bạn đi bên cạnh, người tuy hơi gầy nhưng cũng rất đẹp, gương mặt trái
xoan, eo nhỏ, nhìn cứ như là cô tiên nhỏ trong các câu chuyện thần thoại của Tây Âu.
Lão Ban bỗng nhẹ giọng nói: “Trong ký túc xá của nhỏ ấy còn có một cô bé kia rất đáng yêu.”
Giọng nói mơ hồ hiện ra một tâm tình nho nhỏ, dường như còn muốn nói thêm
điều gì nữa mà lại thôi. Tần Ương biết, người Lão Ban vừa nói đến tên
gọi là Y Y. Cô bạn này ở chung ký túc xá với Đường Đường, có mái tóc rất dài, gương mặt nhỏ nhắn, dáng người so với cô bạn tiên nữ tinh linh kia thì đầy đặn hơn một chút, có cả một tủ chất đầy quần áo, thế nên mới bị Đường Đường gọi là Y Y.
Mọi người nghe thế, không hẹn mà ý tưởng lớn gặp nhau, đồng loạt “À——” lên một tiếng: “Cậu đã phải lòng con người ta rồi phải không?!!”
Đêm. Phòng ngủ vốn yên ắng không tiếng động trong phút chốc đã vì một sinh vật tên gọi “con gái” mà nhốn nháo cả lên.
Đằng này Lão Ban vội vã thanh minh: “Không, không có đâu…”
Đằng kia tiếng cười đã rúc rích vang lên như chuột, rồi người bâng quơ nói
qua một tiếng, kẻ lơ đãng đáp lại một lời, tiếng cười càng lúc càng
vang.
Lão Ban nóng cả mặt: “Người ta dù gì cũng là con gái… Đám tiểu quỷ các cậu không nên ăn nói lung tung…”
Câu này nghe ra càng nhiều ẩn ý.
Thẩm Tấn trêu chọc: “Không sai a, con gái nhà người ta~~ Người anh em này
giỏi lắm, nhanh như vậy mà đã chấm được mục tiêu rồi? Ra tay cũng thần
tốc quá đi!”
Phía bên kia Lão Ban biết thân biết phận im tịt không
dám nói thêm câu nào. Tần Ương thấy bạn lâm vào cảnh khó xử, cũng mủi
lòng thấy thương thương, không hùa theo bọn còn lại trêu chọc thêm nữa,
chỉ thật tình phát biểu một câu: “Nhỏ đó trông cũng được lắm, phải nắm
chắc cơ hội nha!”
Im lặng vài phút, bỗng nghe thấy giọng nói chán
chường của Lão Ban vang lên: “Ngày sinh tháng đẻ của người ta còn chưa
biết đây này.”
Bọn còn lại ngay tức khắc làm ầm lên: “Vậy thì đi sang đó xin ngay đi thôi!”
Nhân cơ hội tốt để dò ý anh em, Tiểu Thiên Vương lên tiếng hỏi luôn: “Khai
thật hết đi, còn có ai đã nhắm được mục tiêu nào nữa không? Anh em chúng ta đều là người một nhà, có để ý nhỏ nào rồi thì nhanh nhanh khai báo,
nghìn vạn lần đừng để xảy ra cảnh anh em tương tàn vì nữ nhi, đau lòng
lắm. Thôi được, để mọi người bớt ngại ngùng, để Tiểu Thiên Vương tôi là
người đứng ra làm gương tiên phong trước luôn vậy, cuối tuần này tôi có
hẹn với Tinh Linh rồi~~”
Cả đám cười rần lên, tranh nhau nói: “Cái thằng này nhanh tay lẹ chân gớm!”
Đáp lại, Tiểu Thiên Vương đắc ý cười khanh khách.
Đến phiên Tiểu Tân, lắp bắp mãi mới nói xong một câu: “Không, không có…”
Cậu này đi học sớm hơn tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong ký túc xá, so với mấy tên tiểu quỷ dày dạn phong sương kia thì thật thà chất phác hơn rất nhiều. Mọi người thế nên cũng tự nhiên xem Tiểu Tân như là em trai
mình. Bây giờ nghe giọng cậu ta run như vậy, sợ rằng cả mặt cũng đã đỏ
ửng lên rồi, chỉ là phòng tắt đèn tối quá không nhìn thấy mà thôi.
Tần Ương cũng nói: “Tôi không có.”
Mọi người không tin: “Xét điều kiện của cậu, ở cấp ba lẽ ra phải tìm được bạn gái rồi chứ?”
Tần Ương bình thản đáp: “Mãi vẫn không tìm được.”
“Vậy anh muốn người như thế nào?” Tiểu Tân tò mò hỏi.
“Người tốt thì được rồi.”
“Tưởng gì——” Biết là Tần Ương chỉ trả lời cho qua chuyện, đám còn lại cũng than trời một tiếng rồi thôi.
Lão Ban triết lý một cách sâu sắc: “Ở đại học, yêu đương chính là một môn
học chui nhưng bắt buộc và cả tự nguyện đối với bọn sinh viên.”
Đáp lại, Tần Ương chỉ là khách sáo tán thành: “Đúng vậy.”
Cánh tay quàng bên thân người bỗng nhiên dùng lực siết chặt, cơn đau đột
ngột từ nơi thắt lưng truyền đến khiến Tần Ương trong thoáng chốc tỉnh
hẳn cả người.
“Buông ra.” Cậu trở tay đẩy Thẩm Tấn ra, trong lúc vùng vằng qua lại, thân dưới của hai bên vô tình chạm phải nhau. Tần Ương
gần như nín thở, lập tức nhích sát về phía tường.
Trái lại, Thẩm Tấn
chẳng tỏ ra thái độ gì khác thường, trước sau vẫn cứ một mực sấn lại gần ương bướng ôm lấy Tần Ương, còn sôi nổi tán chuyện với đám người Lão
Ban thêm một trận nữa, sau đó cả phòng mới dần dần rơi vào giấc ngủ.
Tần Ương nãy giờ vẫn im lặng, thấy cậu ta cũng không có vẻ gì như là để ý
đến chuyện đó, mới len lén thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm.
Đến khi sự
yên tĩnh phủ đầy lên gian phòng ngủ, nắng sớm cũng đã theo những khe hở
sau rèm vải trắng nhạt nơi cửa sổ mà lẳng lặng len vào phòng.
Giường
đơn trong ký túc xá làm sao so được với chiếc giường đôi rộng rãi ở nhà, hai cậu con trai nằm cùng nhau, tay chân vừa khít, ngay cả một khoảng
trống để trở người cũng không có. Tần Ương nằm trong tư thế lưng dán sát vào tường một hồi lâu, ánh mắt chăm chú yên lặng dừng lại trên gương
mặt Thẩm Tấn.
Đều đã không còn là những đứa trẻ nữa… Người đang nằm
đây, gương mặt mười phần đã hết tám được hưởng sự di truyền từ mẹ, nhưng thay cho vẻ sắc sảo và mềm mại dễ nhận thấy ở phá