
uyền đến, từng chút từng chút một bao phủ lấy cả nửa người
Tần Ương. Mặc cho Tần Ương cố sức bày ra vẻ mặt “Xê ra, cái lò lửa!”,
cậu bạn vẫn cứ như mọi khi ương ngạnh ôm ngang eo cậu, dùng nhiệt độ
nóng rực từ cơ thể mình mà bao bọc, vây ủ lấy Tần Ương.
“Cậu! Cái tên ba chấm này…”
………
Vài ngày sau, kết quả thi cuối cùng cũng có, cánh báo chí tranh
nhau đăng tải, các phương tiện truyền thông ra rả đưa tin, thư thông báo trúng tuyển và gọi nhập học cũng lần lượt gửi đến các thí sinh. Trong
điện thoại, Thẩm Tấn không giấu nổi sự hưng phấn mà kêu to: “Tần Ương,
Tần Ương! Tôi dư ra hai điểm, đại học E, học viện Nhuyễn Kiện!”
Đầu dây bên này, Tần Ương cũng mỉm cười, tay còn mãi mân mê một phong thư màu đỏ tươi: “Tôi là học viện Quản Lý, đại học E.”
Người bên kia bỗng dưng vô cớ im lặng, sau lại vỡ ra một tiếng cười, tiếng
cười sang sảng, đầy tràn, ngập tràn vui sướng: “Chúng ta lại là bạn
học.”
Tần Ương đáp: “Chúng ta là anh em.”
Đã từng có một buổi sáng như thế, nắng sớm đầu ngày, xe buýt im ắng như chiếc hộp chở đầy khí
trời trôi dạt giữa đường phố tinh mơ, có người đã nói rằng, anh em thì
có thể cả đời ở bên cạnh nhau.
………
Ba tháng, nói ngắn thì không ngắn, nói dài cũng không dài. Mang
theo túi lớn túi nhỏ đến trường tìm được quầy hàng mua đủ các vật dụng
cần thiết, sau lại theo anh bạn trưởng lớp đến phòng làm việc đăng kí
báo danh, nhận và thật cẩn thận cất giữ chiếc chìa khóa nhỏ. Đợi đến khi leo lên được ký túc xá ở lầu ba thì mẹ Tần Ương – người đi cùng con
trai đến nhập học đã mệt đến mức thở không ra hơi rồi.
Bên trong mỗi
ký túc xá có hai phòng ngủ lớn và một phòng khách to, bốn người một
phòng ngủ, tám người một phòng khách dùng chung. Mỗi người một bộ gia
cụ, phía dưới có bàn học và mấy ngăn tủ chứa đồ dùng cá nhân, còn bên
trên là một mặt giường đơn dùng làm nơi ngủ.
Lúc đến nơi, căn phòng
nho nhỏ đã đứng đầy cả người. Lau bàn, giăng màn, trải giường chiếu, sắp xếp mọi thứ hết thảy đều gọn gàng đâu vào đó. Ba Tần Ương leo lên leo
xuống đến mức cả người nhễ nhại mồ hôi, còn mẹ Tần Ương thì bắc một
chiếc ghế dựa ngồi ngay giữa phòng, nghiễm nhiên chỉ tay năm ngón. Tần
Ương bị lùa qua một bên, không phận sự xin miễn làm phiền, tay cũng
không được phép động, chỉ có thể đứng đó mà ngại ngùng nhìn ra xung
quanh, chạm ngay ánh nhìn của mấy bạn cùng phòng cũng đang trong tình
trạng xấu hổ đỏ cả mặt vì sự nhiệt tình quá mức của ba mẹ mình.
Đời
này của cậu, chính là như thế. Không anh chị em gái, cũng chưa từng trải qua giá rét đói lạnh bao giờ. Từ nhỏ đến lớn, vẫn thường xuyên nghe
người lớn xung quanh bảo rằng, “thằng bé này thật có phúc”. Phải, chính
là như thế, Tần Ương – “một con người hạnh phúc”.
“Mang theo nhiều đồ thế cơ à?” Chẳng biết từ lúc nào Thẩm Tấn đã đến ngay sau lưng Tần Ương.
“Ừ.” Tần Ương hỏi lại cậu ta, “Còn cậu sao rồi? Đồ đạc đã sắp xếp xong cả rồi chưa?”
Tiện tay nhặt cây gậy trúc đưa cho ba Tần Ương đang mắc màn ở trên cao, Thẩm Tấn đáp: “Còn chưa, nhưng bọn họ đang dọn.”
Tần Ương đoán được hai chữ “bọn họ” chính là ám chỉ ba mẹ của Thẩm Tấn: “Cô chú cũng tới rồi?”
“Ừm.” Thẩm Tấn gật đầu, nụ cười có chút bất đắc dĩ, “Kêu là chưa đến trường
học bao giờ, nên muốn đến nhìn qua thử xem sao, thiệt tình!”
Khuỷu tay Tần Ương gập lại, nhẹ nhàng đẩy cậu ta một cái: “Vui thì cứ nói thẳng là vui đi, có ai cười cậu đâu.”
Dưới ánh nhìn cổ vũ của Tần Ương, thật lâu, một nụ cười ngượng ngùng cũng dần hiện ra trên gương mặt Thẩm Tấn.
………
Thoạt đầu, còn xa lạ với nhau, đám con trai trong phòng cũng
không biết phải làm sao, mạnh ai nấy ngồi vào bàn học của mình, lấy sách ra xem đi xem lại, chân tay mặc dù tù túng lắm nhưng trường mới lớp mới bạn học mới, cũng không biết được nơi nào vui vui để mà đi xem, người
nào hay hay để mà bắt chuyện cùng. Buổi trưa, đến giờ ăn, mới mỗi người
một câu rủ nhau lục tục kéo xuống căn-tin, từ đó mới dần dần thân thiết
hơn với nhau.
Bốn người tất cả: một cậu mặc bộ đồng phục bóng rổ rộng thùng thình, nhìn thế nào cũng ra vẻ như một siêu sao của giải NBA danh giá, ngủ ở giường bên phải phía trên cùng, là tín đồ lâu năm của dòng
nhạc R&B, có kiểu nói chuyện nghe rất chi là kiểu cách. Thế nên, vào trường mới, quen bạn mới chưa được bao lâu đã chết luôn cái tên Tiểu
Thiên Vương rồi.
Ngược lại, người ở phía giường đối diện của cậu này
lại có dáng vẻ khá là chững chạc điềm đạm, lúc mới vào ký túc xá là kẻ
duy nhất trong bốn cậu con trai biết phụ giúp ba mẹ một tay, sau này vào lớp được mọi người không những đồng lòng bầu vào vị trí trưởng lớp mà
còn nhất trí đặt cho một biệt danh gọi là “Lão Ban”.
Chỗ ngủ của Tần
Ương nhìn xéo về phía Lão Ban, nhưng lại đối diện với một cậu bạn mập
mạp dễ thương, có nụ cười đặc biệt hồn hậu và hai hàng lông mi vừa đậm
vừa ngắn nhìn giống hệt bút sáp màu hiệu Tiểu Trảm; Tiểu Tân, Tiểu Tân,
mọi người gọi cậu như thế, vừa gọi vừa mỉm cười, yêu mến đầy ắp trong
tiếng gọi đó khiến cậu cũng bất giác cười theo, cả khuôn mặt tròn trĩnh
bừng lên vì ngượng ngùng. Lần nào cũng như thế.