
Đợi đến khi cả bọn
bốn người cùng nhau đi dự lễ khai giảng niên khóa mới của khoa thì đã
thân thiết đến độ kề vai sát cánh, ngay cả số giường trong phòng ngủ của nhau cũng đã thuộc đến mức nằm lòng.
Trong buổi họp đầu tiên của
lớp, một giáo viên hướng dẫn bước lên phát biểu vài câu, sau đó thì
nhường chỗ lại cho mọi người thay phiên nhau bước lên giới thiệu về bản
thân mình.
Đến phiên mình, Tần Ương nói: “Tôi tên là Tần Ương, chữ Tần trong Tần Tấn chi hảo. . .”
“Chữ Ương trong Thái Dịch phù dung, Vị Ương liễu.” (*)
Dưới bục, một ai đó bỗng nhiên lên tiếng.
Cô nữ sinh mặc trên người bộ váy màu tím phấn, nét mặt rạng ngời như hoa
xuân, trên môi điểm một nụ cười nghịch ngợm, đang nhìn thẳng về phía Tần Ương.
Đường Đường.
Một cơn gió lạnh thốt nhiên từ đâu ập tới, buốt cóng cả lòng Tần Ương.
………
Đường Đường nói: “Nếu ví nữ sinh như bầu trời, các cô xinh xắn dễ nhìn so ngang với mây trắng, thì quang cảnh ở trường này đúng là trời
cao xanh thăm thẳm, ngàn dặm không bóng mây.”
Lúc đó, Tần Ương và cô
bạn đang đứng bên ngoài sân bóng rổ trước ký túc xá nam. Đây là một
trong những nơi hiếm hoi có thể chiêm ngưỡng con trai của trường quây
lại thành tốp, trình diễn kỹ thuật chơi bóng siêu hạng, đồng thời khuyến mãi chút hình ảnh xuyến xao trong bộ dạng mồ hôi như tắm, mặt đỏ bừng
bừng, hổn hà hổn hển. Xung quanh sân tuy rằng đã dùng lưới sắt mắt cáo
vây kín lại, tường thành phòng ngự cao ngất, thế nhưng bọn con gái vẫn
cứ thích ở bên ngoài tụ tập nhìn vào, bộ dạng háo hức chẳng khác nào
đang ngắm nghía một loài sinh vật lạ.
Tần Ương khoanh tay bật cười: “Ăn nói không nên độc địa như thế, kẻo sau này lại không gả được cho ai.”
Đường Đường vẫn ung dung một bên ngậm kẹo que một bên thẳng tay ra sức cấu
véo Tần Ương. Nhiều năm đã qua, bản lĩnh vẫn y nguyên như thuở nào, cả
cánh tay trắng trẻo tròn lẳn so với trước cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Tần Ương mặc cho cô bạn tùy ý trừng phạt, chỉ tay về phía một nhóm nữ sinh
đang tụm năm tụm ba bên hàng rào lưới: “Phía bên kia như thế cũng không
được tính là mây trắng à?”
Đường Đường nhìn theo tay cậu chỉ, chỉ hứ
một tiếng đầy xem thường: “Đó là lỗ hổng của tầng ô-zôn, có đem toàn bộ
bầu trời lấp vào cũng chẳng đầy nổi.”
Hỏi một đằng, đáp một nẻo.
Nhưng Tần Ương lại ngật đầu bật ra ba tiếng cười to.
“Lỗ hổng tầng ô-zôn” ở phía đó dường như cũng cảm thấy được có người bên
này đang nói xấu gì đó sau lưng mình, đi lại gần, cách hàng rào lưới ném quả bóng trên tay về phía Tần Ương: “Vào đi!”
Tần Ương bắt bóng ném trả lại, cười chẳng nói, sau cuối vẫn cùng Đường Đường đứng bên ngoài tiếp tục tán gẫu hàn huyên tâm sự.
“Lỗ hổng tầng ô-zôn” nói ra thì thật là một nhân vật không tầm thường chút
nào. Cậu ta không những chơi bóng giỏi, lại còn tốt bụng nhiệt tình,
tính cách phóng khoáng, quen biết rộng rãi, đặc biệt đối với phòng ngủ
của Tần Ương thì cực kỳ quen thuộc. Tám người trong phòng cộng thêm cả
cậu ta là chín, thường xuyên châu đầu vào trước màn hình máy tính, hưng
phấn háo hức rạo rực dán mắt vào những đoạn phim độc quyền, chuyên diễn
đi diễn lại mấy cảnh yêu đương đầy cảm xúc.
Nhìn đám phim ảnh được
sắp xếp ngay ngắn theo thứ tự trong máy tính, “Nhật Bản” ra Nhật Bản,
“Hong Kong” ra Hong Kong, “Âu Mỹ” ra Âu Mỹ, bọn con trai trong phòng hoa cả mắt, từ tận đáy lòng ngưỡng mộ không thôi: “Cao nhân! Thật sự là cao nhân!”
Mắt vẫn đăm đăm nhìn vào hình ảnh đôi nam nữ đang dây dưa
trên màn hình trước mặt, tay lại vòng qua ôm chặt vai Tần Ương, Thẩm Tấn cười cười: “Không dám, không dám. Mọi việc đều xét theo hai chữ ‘chuyên nghiệp’ mà làm thôi.”
Tần Ương cười nhạt: “Cậu ta cận thị là do thường xem cái loại phim này đấy.”
Bọn con trai mười chín hai mươi tuổi, cơ thể tráng kiện huyết sung khí mãn, mải mê xem đến mức chẳng buồn màng đến thời gian. Lúc bất đắc dĩ phải
leo lên giường nằm thì một chút buồn ngủ cũng không có. Mà nằm không thì chán, thế là quay sang to nhỏ bàn tán với nhau về những cảnh phim vừa
xem xong. (ò_ó)
Thẩm Tấn cũng bị giữ lại, phân cho ngủ chung với Tần
Ương. Tên nhóc này từ lúc cấp hai đã biết mua thuốc giảm đau cho bạn
gái, nói đến những việc dạng này thì chẳng khác gì như cá gặp nước, hết
chuyện này đến chuyện khác thao thao bất tuyệt, người xung quanh ngoài
việc há hốc miệng nằm nghe, sửng sốt kinh ngạc, cảm thán luôn miệng: “Ồ, à, hóa ra là vậy, là vậy sao? Chậc, chậc, chậc…” thì chẳng có cơ hội để nói thêm gì khác.
Chỉ đến khi bị Tần Ương nhéo cho một cái đau điếng vào mặt, Thẩm Tấn mới chịu ngừng lại, nhưng vẫn không quên ghé vào bên
tai ai đó nhỏ giọng trách cứ: “Đau mà, nhẹ tay một chút đi.”
Hơi thở
ấm áp phả đầy vào mặt, Tần Ương ấm ức ném cho cậu ta một cái trừng mắt,
bặm môi không nói thêm lời nào. Thẩm Tấn cười cười, xoay người ôm lấy
Tần Ương, tư thế hệt như một đôi trẻ song sinh, cùng bào thai, chung
cuống rốn, trong bụng mẹ.
Phía nhà lá bên kia đã chuyển mục tiêu sang mấy nhỏ con gái trong trường. Buổi tiệc tối mừng tân sinh viên vào
trường hôm kia, có một cô bạn xung phong lên hát bài