
ng cách giữa
hai bên càng lúc càng thu hẹp, ngón tay nơi thân dưới vẫn miên man không ngừng, tay kia nắm chặt cổ tay cậu kéo đi, như thúc giục, như van nài,
như đòi hỏi, như mê say.
Tất cả, đều không phải là một sự cao hứng
nhất thời, thật ra, thật ra, đã nghĩ đến từ trước đây rất lâu, mỗi một
cử động cũng thành thục hệt như đã từng trải qua một lần, lại một lần.
“Tần Ương, Tần Ương…”
Thanh âm chứa đầy khát vọng phả từng hồi nóng hổi bên tai, thân thể cũng theo đó mà nóng bừng lên, hạ thể nơi bàn tay tựa như một ngọn lửa rừng rực,
tâm trí vì nụ hôn dài mà mê đắm mông lung, trong đôi mắt phủ một tầng
sương mù mờ mịt của Thẩm Tấn phản chiếu rõ ràng hình ảnh Tần Ương ngay
lúc này, soi mình vào đó, cái nhìn thấy cũng là một kẻ rã rời không sao
hiểu nổi, “Không có việc gì chứ?”
Đến ngay cả giọng nói cũng mang một âm khàn hệt như thế.
Trả lời cậu là tốc độ di chuyển của tay thoáng chốc trở nên nhanh hơn, dục
vọng bản thân cũng nương theo đó, dâng đầy trong sự hối hả của người nọ.
Chủ động hôn lên môi cậu ta, bàn tay đã dần thoát khỏi sự dẫn dắt ban đầu
mà chuyển động theo ý muốn của bản thân, thỏa mãn người nọ, khiến sắc đỏ trên mặt mình cũng bừng lên như thế trên mặt đối phương. Thêm lần nữa,
lại lần nữa, cùng nhau khốn khổ đè xuống tiếng rên rỉ nơi cổ họng…
Khoảnh khắc cơ thể chạm đến sự vui sướng sâu sắc nhất, Tần Ương nghĩ, tan biến rồi, trong lòng chỉ dâng lên một cảm giác trống rỗng vô nghĩa.
Dục
vọng, tựa như hồng thủy, chỉ cần mở ra một lối nhỏ cho nó, mọi thứ sau
đó sẽ vô phương khống chế. Không cần phải suy nghĩ nữa, cứ thả trôi bản
thân, tận tình mà để nó cuốn đi. Đầu đông, chăn mỏng mùa hè cũng đã đổi
sang loại chăn bông hai lớp. Giờ đây, đã không còn cần đến bất cứ lời đề xuất hay ám chỉ sâu xa nào, chỉ qua một ánh nhìn đã có thể biết được
tâm tư của đối phương, chỉ qua một hơi thở gấp rãy đã có thể nhận thấy
niềm khát khao nói không nên lời. Bên dưới tấm chăn ấm dày nặng, suốt
những đêm đông dài lạnh lẽo, là hai thân thể cận kề bên nhau, triền miên không dứt.
Chỉ là giúp nhau một chút, mọi người cùng vui thôi mà.
.
….
Dạo trước còn học cao trung, bọn học trò có lần lên cơn sốt chỉ
vì một mẩu giấy vỏn vẹn mấy dòng. Người này chuyền tay cho người nọ, kẻ
khác thầm thì với kẻ kia, nội dung chỉ đơn giản mà rằng: nếu như có kiếp sau, chúng ta nguyện trở thành một đôi chuột nho nhỏ. Ngốc dại mà yêu
nhau, ngơ ngác mà sống cùng, vụng về tựa vào nhau, một đời ngây đần cũng chỉ bên nhau. Nếu như mình bệnh rồi, ta sẽ ôm mình trong tay, giúp mình uống thuốc diệt chuột.
Tần Ương nghĩ cũng có ý tứ, bèn thuận tay đưa cho Thẩm Tấn xem.
Đến buổi tối, khi bạn cùng phòng đều đã say ngủ, Thẩm Tấn cười nghịch ngợm
ôm lấy cậu: “Đến đây nào, ta giúp mình uống thuốc diệt chuột.”
Tần Ương nghiêng mặt đi, tách ra khỏi nụ hôn của cậu ta: “Chúng ta là anh em.”
Câu nói lãnh đạm khiến bao khát khao trong lòng cậu trai trẻ thoáng chốc bỗng ngây ra: “…Đúng vậy.”
Tần Ương quay lại, không nói, hối hả phủ lên cậu ta một nụ hôn đầy say mê.
——
(*) Thái Dịch phù dung, Vị Ương liễu: đây là một câu trong bài thơ “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị.
- Thái Dịch: là tên một hồ nước lớn rất đẹp trong cung đời Hán.
- Vị Ương: tên một cung điện đời Hán.
Câu thơ này kết hợp với câu tiếp theo:
Thái Dịch phù dung, Vị Ương liễu
Phù dung như diện, liễu như mi.
Tách riêng ra khỏi bài thơ để hiểu nghĩa thì có ý ca ngợi vẻ đẹp của Dương
Quý Phi: mặt như phù dung bên bờ hồ Thái Dịch, mày thanh như lá liễu
trong cung Vị Ương.
Hoa phù dung.
Cuối năm đó, một trận tuyết lớn rơi trên Thượng Hải. Thành phố nhiều
năm chỉ biết đến khí hậu ẩm ướt, cuối cùng cũng được choàng lên người
một sắc áo trắng trong.
Một lần xem kịch trên truyền hình, phải lòng
chiếc áo khoác của nữ diễn viên nọ, trong lòng mẹ Tần Ương cũng âm thầm
ấp ủ một dự định. Quá hiểu rõ tính tình của bà xã mình, ba Tần Ương bâng quơ tung ra một câu phủ đầu: “Lông nhiều như vậy, nhìn từ xa giống hệt
một con tinh tinh, mẹ nó nhỉ?”
Chỉ đơn giản một câu như thế, viễn cảnh trở thành mệnh phụ phu nhân cao quý của mẹ Tần Ương cũng ngay tức khắc tan biến.
Thời gian đó, sinh nhật Khổng Tử vừa qua không bao lâu. Trong không khí như
còn ngửi thấy một hương vị lãng mạn rất đặc trưng. Cửa hàng hoa nào đó
dường như đang có đợt hạ giá lớn, khuyến mãi đồng giá cho cả hoa tươi
kèm theo chậu nhỏ. Tâm tình người yêu hoa thật ra rất đơn giản, chỉ vì
không muốn nhìn thấy hoa kia từ từ úa tàn ngay trước mắt mình. Chỉ đơn
giản như thế mà thôi.
Sinh viên ngụ ở tòa nhà phía Nam kéo thành đám
ra sân nghịch tuyết, hớn hở chạy nhảy khắp nơi giữa thao trường phủ đầy
tuyết trắng. Người thì tranh thủ chụp ảnh bằng điện thoại di động, kẻ
thì bắt đầu vo tròn tuyết thành viên, khởi xướng nên một trận chiến nho
nhỏ. Thẩm Tấn đứng ở giữa sân, trong vòng vây của kẻ địch, môi bừng nở
một nụ cười, vai áo bám đầy những mảng tuyết vụn. Mặt đất trơn trượt
khiến Tiểu Tân trợt chân té lăn cù trên tuyết, lồm cồm bò dậy, cậu bạn
quay mặt về phía mọi người, cặp kính cận trên