
i nữ, gương mặt điển
trai lại được tôn lên bằng những đường nét rắn rỏi và đường hoàng. Hiện
tại, cậu con trai ấy đang ngủ, đôi mắt khép chặt đã đem nét cười nhạo
phảng phất vẻ bất cần của ngày thường giấu kín đi nơi nào, chỉ để lại
một gương mặt say ngủ bình yên khiến người ta si ngốc.
Tần Ương cảm
thấy có chút thất thần, nhìn thấy nắng sớm màu vàng nhạt từng tia từng
tia chiếu nghiêng trên gương mặt cậu ta, nhìn thấy đôi mắt đang nhắm
nghiền kia dần dần mở ra, nhìn thấy khóe môi người nọ chậm rãi cong lên, lộ ra một nụ cười như có như không.
“Nhìn, còn nhìn nữa, nhìn nữa,
sẽ đem đằng ấy ăn tươi đấy.” Điệu bộ rõ là của con nít, cả câu nói cũng
dùng dể hù dọa con nít nốt.
“Thế ư?” Tần Ương ném cho cậu ta một ánh
mắt đầy ý khiêu khích, đang muốn xoay người quay đi lại bị Thẩm Tấn khẽ
khàng giữ lại. Rất nhanh, cảm giác cho cậu biết bàn tay nơi lưng mình
đang dần dần di chuyển xuống dưới, sau đó, dừng lại.
Thở mạnh một hơi vì kinh ngạc, Tần Ương vội ngăn lại bàn tay của Thẩm Tấn, nhưng lại bị
tay kia của cậu ta nắm được, kéo đi, lòng bàn tay chẳng mấy chốc đã cảm
nhận được một mảnh lửa nóng rực.
Khởi đầu của việc này chẳng qua là
một trò tinh quái nhằm đáp lại lời lẽ cùng thái độ khiêu khích của Tần
Ương, nhưng vào lúc Tần Ương đông cứng cả người, phản ứng của Thẩm Tấn
cũng chính là ngây ra đờ đẫn. Như có một luồng điện chạy qua, cả thân
thể giật run lên, khí huyết dâng tràn trong cơ thể, lúc trước ai đã từng bảo rằng có những chuyện nhất định phải cẩn thận, không được phóng túng làm bừa? Không rõ không rõ, chỉ là từ lúc nào không biết, một ý nghĩ to gan lớn mật đã dần dần nảy ra.
“Giúp đỡ lẫn nhau một chút thôi mà.”
Ký túc xá vắng lặng, bóng mờ của ánh sáng in nhạt nhòa trên sàn, khắp
những bức tường, trên cả gương mặt của đôi bên. Trong giây phút ấy, một
ánh sáng kỳ lạ bỗng vụt lên nơi đôi con ngươi đen thẳm của Thẩm Tấn.
Đầu hôm xem phim bao nhiệt tình đều đã rõ, mới vừa rồi trong lúc thoải mái
cười đùa, thân dán bên thân, đụng chạm lại tình cờ xảy ra nơi vị trí
nhạy cảm, cảm giác mát lạnh từ đùi Tần Ương truyền đến, dư âm mãi không
chịu tan…Chỉ vì e ngại mặt mũi mà mới cố nhẫn nhịn nãy giờ. Thân thể nằm cạnh bên mình đây kỳ thật rất quen thuộc, hai người ngủ chung với nhau
cũng là chuyện chẳng xa lạ gì, thế nhưng tình huống đôi bên gắn bó quấn
quýt như ngay lúc này? Thẩm Tấn bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó dường
như đã khác đi so với trước, giống như…. Đều là con trai cả, cùng nhau
thư giãn một chút cũng là chuyện rất bình thường, có phải không?
Bàn
tay xấu tính bắt đầu đổ tràn động tác của mình lên đối phương, tận tình
chăm sóc cho đến khi nguyện vọng của người nọ có phản ứng đáp lại.
Giường chiếu vốn chật hẹp, vì những vùng vẫy của Tần Ương mà sinh ra
những rung động khe khẽ. Lão Ban nằm phía bên kia ngay lúc đó trở mình
xoay qua, chóp chép miệng nói mớ gì đó, sau vài phút lại tiếp tục chìm
sâu vào giấc ngủ. Tần Ương không dám giãy mạnh thêm lần nữa, cố nén
giọng cắn răng nói: “Chuyện của cậu, tự cậu làm lấy.”
“Tôi đây thế
nào không biết xấu hổ chứ?” Nếu đã quyết định rồi, sẽ không bỏ ngang
giữa chừng, hơn nữa so với một người thì cảm giác thoải mái hơn rất
nhiều, ngẫm lại cũng không phải thật sẽ…., sẽ chẳng có việc gì cả, đúng
không?
Bàn tay nơi thân dưới Tần Ương vẫn không ngừng di chuyển một
cách chậm rãi theo nhịp điệu của riêng nó, Thẩm Tấn nhìn gương mặt đầy
vẻ căng thẳng của Tần Ương, bật ra một tiếng cười khàn khàn, “Không phải cậu cũng muốn sao?”
“Tôi…” Sự khiêu khích chậm rãi đột nhiên biến
mất, thay vào đó là lực xoáy mạnh mẽ truyền đến từ lòng bàn tay nắm
chặt. Một sức nóng âm ỉ thiêu đốt nơi bụng dưới, nhanh chóng lan đi khắp cơ thể, tụ lại thành một mảnh đỏ bừng trên gương mặt Tần Ương, từ đó
lại lan dần xuống cổ… Tần Ương nghẹn lời, cảm giác được mảnh lửa nóng
bên dưới tay mình đã ngạnh cứng hơn so với lúc nãy.
“Không sao cả,
mọi người giúp nhau, cùng vui thôi mà.” Thanh âm đầy mê hoặc của Thẩm
Tấn vẫn tiếp tục vang lên, cơ thể vì khát khao cùng ẩn nhẫn khôn cùng mà giọng nói trở nên khàn đặc. Ý nghĩ đùa vui lúc đầu đã bắt đầu biến
thành một sự đòi hỏi không cách nào che giấu nổi.
Gương mặt Tần Ương
ửng đỏ, mày nhíu chặt, một lớp hơi nước mờ nhạt từ lúc nào đã dần hiện
ra trong đôi mắt thường ngày vẫn giấu sau cặp kính cận, môi cắn chặt
nhằm kiềm lại tiếng rên rỉ đang chực chờ thoát ra nơi cổ họng. Nhịn
không được run rẩy chạm vào gương mặt người nọ, đầu tiên là nhẹ nhàng
lướt qua, cũng như buổi sớm tinh mơ trên xe buýt dạo trước, vừa cảm nhận được làn môi của đối phương đã ngay lập tức rời ra. Sau đó, mỗi lúc một thân cận, mỗi giây thêm mãnh liệt, dùng răng mình để chạm vào, dùng đầu lưỡi để xác nhận, môi cậu ta quả nhiên rất mềm, cảm giác sạch sẽ và
tinh lành như nước, chẳng có gì khác so với cảm giác vẫn hằng lưu giữ
nơi trí nhớ. Cánh lưỡi mềm mại luồn vào trong khoang miệng nóng ấm, cẩn
thận chạm qua từng chiếc răng một, quyến luyến, khẽ khàng, chìm đắm, đê
mê… Thân thể đối phương cũng đã bắt đầu thả lỏng hơn, khoả