
gương mặt tròn xoe lấm lem tuyết nở ra một nụ cười toe toét.
Tần Ương đang một mình chơi trò đắp người tuyết, Thẩm Tấn bỗng ở đâu hớn hở chạy lại: “Ngoan nào, để anh hai ủ ấm cho bé.”
Âm thanh vui đùa từ mấy người bên kia vẫn vang lên không ngớt, lẫn vào
trong gió, nhẹ nhàng thổi tản đi. Tần Ương ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thẩm
Tấn đang đứng trước mặt mình, hơi thở nóng bỏng bị mùa đông biến thành
làn khói trắng mỏng tang, chẳng mấy chốc đã nhòa lẫn vào màu trời trắng
toát.
Còn chưa kịp nói gì, tay đã bị bắt lấy, khiến cho vốc tuyết
đang cầm trong tay cũng theo đó mà rơi xuống. Những ngón tay ửng đỏ của
Thẩm Tấn siết chặt, phảng phất như thể thứ muốn nắm lấy không chỉ là bàn tay của Tần Ương. Sau vài giây ngẩn ra vì bất ngờ, Tần Ương lùi nhanh
về sau nửa bước, cố sức giằng tay mình ra khỏi Thẩm Tấn, mắng to: “Ủ ấm
cho tôi? So với người ta tay còn lạnh hơn, rốt cuộc là ai ủ ấm cho ai
chứ?”
“Đôi bên cùng giúp nhau.” Thẩm Tấn nháy mắt, cười đầy ẩn ý, làm ra vẻ muốn bước lại gần hơn, “Mọi người cùng vui, phải không nào?”
Mặt Tần Ương đỏ lên, đang muốn giáo huấn cậu ta một bài học thì bỗng thoáng nhìn thấy một nhóm nữ sinh đi về phía này, vừa đi vừa xúm vào trêu chọc cô bạn ở giữa điều gì đó. Tiếng cười nói rộn rã vang vang, người còn
chưa đến nơi, từ xa đã nghe thấy tiếng. Nét cười trên môi Tần Ương vừa
nhoẻn ra đã vội thu lại, bước lại gần Thẩm Tấn, nói khẽ một câu: “Tìm
đằng ấy kìa.”
Thẩm Tấn nghe thế, cũng ngoảnh đầu nhìn qua, nụ cười
trên mặt ngay tức khắc sượng trân, giọng nói cũng trở nên có chút không
được tự nhiên: “Tôi đi một chút rồi về.”
Dứt câu liền xoay người đi
ngay về phía đó, mấy cô bạn kia thấy thế càng cười lớn hơn. Chỉ thấy
Thẩm Tấn đi thẳng đến trước mặt cô nhỏ ở giữa, nói gì đó không rõ. Mấy
cô còn lại cười rộ lên một cách đầy thấu hiểu rồi cũng nhanh chóng tản
ra kéo nhau đi mất, bỏ lại mỗi hai người họ đứng chuyện trò thêm một
lúc, sau đó thái độ đầy vẻ thân mật sóng vai nhau rời khỏi thao trường.
Tần Ương nhìn theo cho đến khi hai người nọ đi xa dần, mới cúi người xuống
vốc lên một nắm tuyết mới, từng chút từng chút một đắp vào người tuyết
vừa mới thành hình dưới chân mình. Thượng Hải ít khi có tuyết rơi, vẫn
nhớ rõ những lần hiếm hoi được vọc tuyết là như thế nào. Cũng vì hiếm
hoi như thế mà lớn đến tuổi này rồi, cũng không sao đắp được một người
tuyết cho ra hình ra hài. Có điều, người tuyết tuy không đắp ra được,
nhưng nhìn qua nhìn lại một hồi lại trông rất giống một tiểu quái tuyết.
Đứng nhìn tác phẩm của mình một lúc, Tần Ương không nén được mà tự cười mình.
“Hóa ra Tần Ương của chúng ta cũng có lúc làm ra một thứ khó coi như vầy!”
“Con gái lớn rồi nói chuyện phải tế nhị hơn.”
Tần Ương đứng thẳng người lên, vừa trông rõ Đường Đường thì không khỏi giật mình: “Cậu trùm chăn đi ra đường đó hở?!!”
Người trước mặt choàng trên người một chiếc áo lông trắng dài thậm thượt, dư
sức quấn kín từ đầu xuống chân cái thân hình vốn không được cao ráo gì
cho cam của cô nhỏ, đã thế vạt áo còn dài quết đất, nhìn kiểu nào cũng
không nhận ra cái gọi là eo o và chân cẳng. Cô bạn kẹo que đanh đá ngày
thường giờ trông giống hệt một cái kén lớn được ủ kín bởi chăn áo, sôi
nổi trả lời: “Người ta còn ước gì có thể quấn chăn mà đi ra đường ấy
chứ.”
Lớn tiếng như vậy đấy, nhưng thực tế là đang lạnh đến mức rét
run. Hai bàn tay dù đã mang bao tay làm bằng da dê vẫn cứ liên tục xoa
vào nhau, sau lại áp đủ chỗ vào mặt mình, dáng vẻ rõ ràng chỉ mong sao
sụp luôn vành mũ lông trên đầu xuống che kín cả mặt mũi. Trong lúc nói
chuyện với Tần Ương, cứ không ngừng giẫm giẫm chân trên đất cho đỡ lạnh. Từ đầu xuống chân hết thảy đều là màu trắng, nhìn xa xa chỉ thấy mỗi
sắc đỏ của khăn quàng cổ, như một ngọn lửa nhỏ không ngừng chao động.
Tần Ương thấy bạn như thế, cũng không đành lòng đứng thêm ngoài trời, bèn
dắt Đường Đường đi vào trong phòng tránh gió: “Trời lạnh như vậy còn
chạy đến đây để làm gì?”
Đường Đường khụt khịt cái mũi nhỏ, đáp ngay: “Ngắm tuyết mà. Lâu lắm rồi người ta không được ngắm cảnh tuyết rơi.
Lần gần đây nhất là lúc còn học cao trung lận, khi đó mới tinh mơ tuyết
đã rơi rồi, mà rơi chỉ một chốc thì ngưng. Ba tôi mà không nói tôi còn
chẳng biết là có tuyết, lúc ngủ dậy mặt trời lên tuyết cũng tan hết cả.
Lần đó, cậu có nhìn thấy được không?”
Suốt lúc nói, đôi mắt sáng ngời trên gương mặt tròn trĩnh vẫn không rời mắt khỏi cảnh vật bên ngoài.
Vườn trường khoác trên người bộ áo màu trắng, dường như cũng mênh mông
hơn so với ngày thường.
“Có nhìn thấy.”
Cùng với Thẩm Tấn. Hôm đó
sớm lắm, người trên xe buýt chẳng có mấy ai. Tranh thủ chút thời gian
trước khi xe rời trạm, tài xế và người bán vé rủ nhau đi ăn chút điểm
tâm, trò chuyện vài câu qua lại với chủ hàng. Thẩm Tấn vẫn như mọi khi
tựa đầu vào vai Tần Ương an nhiên ngủ. Ngoài cửa sổ, tuyết rơi xuống
không một tiếng động, lặng lẽ nhuốm ướt cả bồn hoa bên đường bằng sắc
màu trắng bạch của mình. Trong khoảnh khắc ấy, thật không phân rõ được
nơi mình đang đứng là hiện thực hay đã lạc và