XtGem Forum catalog
Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322863

Bình chọn: 8.5.00/10/286 lượt.

g căng

thẳng quá nha con…”

Cứ thế mà nhắc đi nhắc lại.

Nghe điện, Tần Ương quả thật dở khóc dở cười.

Mẹ Tần Ương đi miếu cúng bái, cầu được hai tấm bùa bình an, sau lại đem

mấy chai nước suối bày biện trên bệ thờ trước mặt đại tiên, suốt ba ngày ba đêm chuyên tâm thành khẩn vừa viết bùa vừa niệm kinh, thái độ hết

sức trang nghiêm cẩn thận, xem ra chỉ còn thiếu mỗi việc thỉnh “vị tiên

nhân” kia về ở nhà mình, sớm hôm cung phụng như một tín đồ ngoan đạo.

Ba Tần Ương không phản đối không tán thành, chỉ bình luận mỗi một câu: “Đó là mê tín dị đoan.”

Nói rồi quay qua lấy hai chai nước suối nhét vào túi sách Tần Ương: “Lúc thi có khát thì lấy ra uống nghen con.”

Phân nửa những món đồ đó đều là cho Thẩm Tấn cả. Lúc nhận lấy lá bùa bình an cùng chai nước từ tay Tần Ương, vẻ cười cợt bình thường của cậu ta đột

nhiên biến mất, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Chỉ có dì là còn nhớ đến tôi.” Ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Ương thoáng hiện sự buồn bã, nụ cười

bên khóe môi cũng gượng gạo khó khăn.

Tần Ương không quen nhìn dáng vẻ đó của cậu ta, quay mặt đi: “Đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Nói rồi, ôm lấy vai Thẩm Tấn cùng đi vào trường thi.

.

.

.

Lúc ra khỏi cổng trường, Tần Ương nhìn thấy Lão Du đang đứng đợi một mình

ngay ở bên ngoài. Lúc bình thường, bọn học sinh trong lớp chẳng đứa nào

thích nói chuyện với Lão Du, hỏi đến lý do thì ai cũng mặt nặng mày nhẹ

kêu ca rằng đó là bởi vì ông thầy đó không những thích giáo huấn học

sinh mà tính tình còn rất khư khư bảo thủ. Nhưng lúc này đây, Tần Ương

lại chủ động đi thẳng đến chỗ Lão Du: “Thầy Cao, đề thi năm nay ra không khó lắm, nội dung đều nằm trong phạm vi mà thầy đã ôn tập mấy hôm giờ,

bài làm của em…vô cùng thuận lợi.”

“A, thật sao, vậy là tốt rồi, về

nhà nhớ nghỉ ngơi nhiều vào, nhiều vào nhé.” Vẻ mặt đang căng thẳng của

Lão Du sau khi nghe xong những gì Tần Ương nói rõ ràng là đã nhẹ nhõm

hơn rất nhiều. Trong một thoáng, khi đôi mắt sau cặp kính trắng ánh lên

nét cười vui sướng, mơ hồ nhìn thấy được những nếp nhăn trũng sâu hiện

ra nơi đuôi mắt.

Cũng trong một thoáng ấy, một cảm giác nửa ngỡ ngàng nửa kinh ngạc xâm chiếm lấy Tần Ương. Người giáo viên đang cười rất

hiền đứng trước mặt cậu đây, tuổi đời còn chưa đến bốn mươi, so với cha

mẹ cậu thì nhỏ hơn nhiều lắm, ấy thế mà…Loáng thoáng nhớ lại rằng, đã có lần nghe thầy cô trong trường bảo đây là lần đầu tiên thầy Du đảm trách việc chủ nhiệm một lớp ở khối cấp ba, sợ rằng thời gian qua, bao nhiêu

tâm sức đều đã đổ dồn cho đám học trò nghịch ngợm trong lớp hết cả rồi.

Trong một lúc, thật không biết phải nói gì thêm.

Từ xa xa bỗng nghe thấy tiếng gọi của mẹ, Tần Ương đành phải vội vã cúi chào: “Em gặp thầy sau ạ.”

Đi được vài bước ngoái đầu nhìn lại, thấy người giáo viên cao gầy ấy vẫn

đứng yên ở chỗ cũ, lẳng lặng ngóng trông, bên cạnh là dòng người nói

cười không ngớt từ bên trong trường thi vẫn liên tục đổ ra.

………

Ba ngày thi oanh oanh liệt liệt trôi qua, dần chỉ còn là cái bóng mờ đáng nhớ của chuỗi ngày nghỉ ngơi ba tháng dài đăng đẵng. Từ lúc đi

học đến giờ, đây có lẽ là kỳ nghỉ dài ngày nhất mà Tần Ương và Thẩm Tấn

trải qua cùng nhau. Đá bóng, đi thư viện, nói đủ chuyện tào lao trên

trời dưới đất hoặc là xách xe chạy rong phố xá chẳng để làm gì. Trước

thời gian có kết quả thi cứ mặc tình mặc sức rong chơi, gọi là “khổ tẫn

cam lai” cũng được, mà bảo là triệu chứng thời kỳ đầu của bệnh tâm thần

hậu thi cử cũng chẳng sai. Trên báo chẳng bao lâu đã thấy tung ra bài

giải đề của các chuyên gia, internet cũng tràn ngập những bài văn mẫu

mực sít sao từng dòng theo barem điểm. Mặc cho chúng bạn xôn xao, phụ

huynh kỳ vọng, cả hai đều vờ như không nghe không thấy, có lần còn hợp

tác kẻ tung người hứng bày ra vẻ mặt vờ vĩnh mà rằng: “Ơ hay! Có cái đề

thi như thế sao? Sao mình lại không nhớ kìa ta?”

Cứ thế, báo ném vào góc nhà, dây mạng cuộn tròn nhét sâu trong xó, mải mê chinh chiến cho đến khi thiên hôn địa ám mới thôi.

Tần Ương hỏi Thẩm Tấn: “Sao lại phải nhất định vào trường E chứ?”

Khi đó, giữa mùa hạ, mặt trời treo mình lừng lững giữa không trung, phả

xuống mặt đất những tia nắng chói chang như thiêu như đốt. Cả hai đến

nhà Thẩm Tấn, chui vào phòng trong bật máy điều hòa, chơi cho đến lúc

mệt nhoài, mồ hôi túa đầy ra toàn thân, mới cùng nằm lăn ra chiếc giường đôi rộng lớn trong phòng. Đèn trần sang trọng trên cao thả ra thứ ánh

sáng lạnh lẽo chói mắt, từ dưới ngửa mặt nhìn lên mọi thứ đều nhập nhòe

không rõ, bóng dáng cầu kỳ của chùm đèn bỗng từ một hóa thành hai, từ

hai hóa thành bốn, từ bốn hóa thành sáu…

“Lúc ghi trong phiếu nguyện

vọng, cậu điền chẳng phải là đại học E là gì?” Thẩm Tấn đáp. Trong một

thoáng vô tình, tay họ chạm vào nhau. Và sau một phút vô tình ấy, Thẩm

Tấn vẫn không muốn rời ra. Chỉ trách sao thân nhiệt Tần Ương thấp như

thế, ngay cả giữa hè cơ thể vẫn cứ mát lạnh như một tảng băng trôi. Chạm vào rồi, thật không muốn phải buông tay. “Chỉ mình cậu được phép ghi

thế, tôi thì không hay sao?”

Cứ thế, cảm giác nóng hổi từ cánh tay

Thẩm Tấn tr