
chốc lát, nói: “Không phải cậu ta
nói tiếng Tân Cương, câu ta đang nói tiếng Anh.”
Ba ngày sau đó, Chu Việt Việt bị anh chàng tin tưởng
chắc chắn là cô ấy rất sâu sắc kia vây đuổi, chặn đường, truy kích trong trường
học đến nỗi phiền mà không có cách nào được. Buổi sáng ngày thứ tư cô ấy nhắn
cho tôi một tin, nói muốn tìm sát thủ thịt tên tiểu tử này. Tôi nói cô ấy làm
như vậy là rất liều lĩnh, không bằng cô ấy tìm một anh bạn trai, tiêu diệt lòng
si mê của anh chàng kia đối với cô ấy, nếu như còn không làm cho anh ta bỏ
cuộc, cậu hãy tìm sát thủ đi vặt cái mạng còi của anh ta cũng không muộn. Chu
Việt Việt cảm thấy tôi nói thật rất có lý.
Hiệu suất làm việc của cậu Chu Việt Việt thật khiến
người ta sợ hãi. Sau khi tôi nhắn tin với cô ấy ba tiếng, cậu của cô ấy lập tức
liên hệ được với một nam thanh niên độ tuổi phù hợp, thời gian hẹn gặp mặt lúc
tám giờ tối. Tôi lại hoài nghi cậu Chu Việt Việt có phải chuyên môn làm môi
giới hôn nhân hay không? Chu Việt Việt nói, không phải, cậu của cô ấy là cán bộ
nhà nước tầm trung, công việc cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ hợp pháp. Tôi nói, à,
cũng không khác biệt lắm, nghe nói công chức nhà nước ngoài việc đánh bài thì
thích thú nhất là giới thiệu đối tượng cho người khác, quả nhiên lời đồn danh
bất hư truyền.
Tôi dự cảm lần xem mặt này Chu Việt Việt nhất định sẽ
lôi tôi đi cùng, năm lần xem mặt thì năm lần đều gặp phải gay khiến cho cô ấy
đã hoàn toàn mất niềm tin vào ánh mắt của mình. Dự cảm của tôi nhanh chóng trở
thành sự thật, quả nhiên cô ấy kéo tôi đi cùng, nhưng tôi không rõ là, vì sao
cô ấy còn sống chết đòi mang Nhan Lãng theo?
Chu Việt Việt nói: “Đó là bởi vì cái nhìn của đàn ông
và phụ nữ có bản chất khác nhau, mình muốn tổng hợp ý kiến hai người lại tham
khảo, để cho ra kết quả khách quan nhất.”
Tôi không thể không chỉ ra một sự thật tàn khốc: “Nhan
Lãng mới chỉ là một thằng bé, cậu trông cậy nó sẽ cho cậu một góc nhìn đúng đắn
của đàn ông không bằng hy vọng Sri Lanka cùng Mauritius liên hợp chinh phục nước Mỹ.”
Chu Việt Việt a một tiếng rồi quay đầu lại nói với
Nhan Lãng: “Vậy cháu sẽ không muốn đi rồi, bít tết thực ra ăn cũng không có gì
ngon lắm đâu.”
Nhan Lãng tức giận nhìn cô ấy: “Dì nói chuyện không
giữ lời, cháu nguyền rủa dì cả đời mua mì ăn liền đều thiếu gói gia vị.”
Có vẻ như sự uy hiếp này của Nhan Lãng thật sự có tác
dụng, Chu Việt Việt sợ hãi nói: “Được rồi, được rồi, cháu cũng đi theo luôn
đi.”
Tôi hỏi Chu Việt Việt rằng cậu ta không lo lắng đối
tượng xem mặt của mình không thích cậu ta lại quay sang thích tôi sao, trên TV
đều diễn như vậy, nữ nhân vật chính cùng bạn đi gặp mặt nam chính. Tuy rằng bạn
của nữ nhân vật chính xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng nam nhân vật chính không vì
sắc đẹp mà động lòng, liếc mắt một cái lại nhìn thấu tâm hồn ngây thơ lương
thiện của nữ chính, vì nữ chính mà thần hồn điên đảo, từ đó về sau biển cạn đá
mòn, không bao giờ chia cắt…
Chu Việt Việt nói: “Vậy thì nhường cho cậu, nếu đã là
nam chính rồi, vậy không phải danh gia thì cũng là nhà giàu mới nổi, cậu chăn
nam chính rồi, sau đó sẽ giới thiệu anh em giàu có nhà danh gia hoặc nhà giàu
mới nổi cho mình, cậu ngẫm xem, tương lai mình cũng thật là sáng lạn ấy chứ.”
Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Tối nay có lẽ mình nên đeo kính
đen đi.”
Vì thế, buổi tối quả nhiên tôi đeo một chiếc kính, nắm
tay Nhan Lãng đi theo phía sau Chu Việt Việt, đúng mười chín giờ năm mươi giờ
Bắc Kinh xuất hiện trước cửa hàng cơm Tây sang trọng nhất thành phố C.
Chu Việt Việt dừng lại xem xét cửa lớn nhà hàng này,
khen ngợi: “Không tồi, rất có phong cách.”
Tôi cảm thấy Chu Việt Việt sở dĩ cho rằng nhà ăn này
rất có phong cách chủ yếu là bởi nó có một cái tên rất tây. Trong cái thời buổi
sính ngoại này, những gì không dính dáng đến chữ Trung Quốc đều được cho là
phong cách. Ví dụ môt người bạn của bạn nói với bạn rằng hôm nay bạn trai cô ấy
đưa cô ấy đi “Small Red Hotel” dùng cơm, nhất định bạn sẽ cảm thấy, òa, thật sự
là sang trọng, thật sự là phong cách. Tuy rằng, sự thật chính là bạn trai cô ấy
đưa cô ấy đến “quán cơm Tiểu Hồng” ăn món thịt hâm xào tỏi non.
Chu Việt Việt vung tay lên, “Chúng ta đi vào thôi.”
Tôi cùng với Nhan Lãng liền theo cô ấy đi vào trong.
Nhân viên phục vụ đưa chúng tôi đến bàn ăn đặt sẵn, vị
khách xem mặt Chu Việt Việt kia đúng trong độ tuổi nam thanh niên vội vàng đứng
lên, vươn tay cười: “Trong hai cô ai là cô Chu?”
Chu Việt Việt sửng sốt.
Làm sao có thể không sửng sốt cho được, bởi vì vị
khách trong đúng độ tuổi nam thanh niên kia sở hữu một chiếc đầu bóng loáng,
trên đó lưa thưa vài sợi tóc được chăm chút cẩn thận, trong lúc hoảng hốt,
chúng tôi đều nghĩ đã gặp phải Tam Mao tái sinh ở Trung Quốc hiện đại.
Cậu của Chu Việt Việt quả nhiên rất công bằng, nếu
giới thiệu cho tôi một quả bóng cao su phiên bản của Chu Nguyên Chương, tất
nhiên cũng sẽ giới thiệu cho Chu Việt Việt một phiên bản tang thương của Tam
Mao.
Tôi nhìn thấy Chu Việt Việt có ý muốn bỏ chạy, Nhan
Lãng cũng đã nhìn ra, vì thế nó lập tức