
ngồi xuống, làm bộ như rất đau bụng,
nhăn nhó nói: “Mẹ, con đau bụng.”
Chu Việt Việt nhập cuộc diễn so với tôi còn nhanh hơn,
lập tức ôm lấy Nhan Lãng chạy ra phía ngoài nhà ăn, tôi không có cách nào, đành
phải nhanh chân chạy theo.
Ngoài cửa có một người vừa từ taxi bước xuống, Chu
Việt Việt liền liều lĩnh nhảy lên, tôi quay đầu nhìn thấy vị khách đúng độ tuổi
nam thanh niên kia không hề đuổi theo, đang muốn gọi cô ấy lại, cô ấy lại lập
tức từ trên xe chạy xuống, nhanh chóng đem tôi nhét vào ghế sau, chính mình
chạy đến ghế trước ngồi xuống.
Tôi nói: “Chu Việt Việt, cậu gấp cái gì, không thấy
con trai mình thông minh giả bệnh giải vây giúp cậu hay sao?”
Nhan Lãng gối đầu trên đùi tôi, hổn hển nói: “Mẹ, con không
giả bệnh, con bị đau bụng thật.”
Chu Việt Việt đúng lúc quay đầu sang bổ sung: “Phát
tác nhanh như vậy, hay là viêm ruột thừa cấp tính?”
Trong đầu tôi nổ tung, cuống quýt giục: “Chú ơi, chú
làm ơn chạy nhanh chút, đến bệnh viện đại học T.”
Chú lái xe nói: “Được rồi, tôi biết một con đường thưa
người, cô ôm lấy đứa bé, mười phút nữa sẽ đến nơi.”
Nhưng họa vô đơn chí là, khi lái xe vừa mới rẽ sang
con đường thưa người này, chiếc xe đột nhiên nổ lốp.
Con đường này rất vắng người, vì vậy taxi cũng rất
thưa thớt, Nhan Lãng đau đến mặt trắng bệch, nắm chặt lấy áo lông của tôi, Chu
Việt Việt cùng người lái xe nhiệt tình xuống xe đón taxi, tôi cởi giày cao gót
ném bên đường, chuẩn bị cõng Nhan Lãng chạy bộ đến bệnh viện.
Nhan Lãng nhắm mắt lại, lông mi hơi run lên, lòng tôi
lại căng thẳng, hôn lên trán nó một cái: “Con kiên nhẫn chút, mẹ cõng con,
chúng ta lập tức đến bệnh viện.”
Phía trước là bầu trời đen kịt, ánh đèn đường le lói
trong đêm tối dày đặc lại càng thêm mỏng manh, dưới ánh sáng mờ nhạt, trên
đường in vài bóng người, con đường uốn lượn về phía trước, dường như không có
điểm dừng.
Bỗng nhiên có một luồng sáng mạnh chiếu lại đây, tôi
phản xạ có điều kiện tránh vào bên đường, một chiếc Audi R8 màu bạc két một
tiếng vững vàng dừng lại bên cạnh tôi.
Tôi không hiểu biết gì về ô tô, thầm nghĩ chắc có lẽ
lại một chiếc xe nổ lốp, vì vậy cõng Nhan Lãng trên lưng tiếp tục chạy về hướng
bệnh viện. Sau lưng tôi vang lên tiếng mở cửa xe, tôi nghĩ, quả nhiên lại một
chiếc xe bị nổ lốp, xe dù cao cấp đến đâu cũng sẽ có một ngày bị nổ lốp, thật
là người tính không bằng trời tính.
Tôi nghĩ như vậy rồi chạy tiếp, nhưng trên lưng đột
nhiên bẫng đi, ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp vang lên, “Làm sao vậy?”
Tôi kinh hãi quay đầu, Nhan Lãng đã bị một người đàn
ông đỡ lấy ôm vào ngực.
Tôi như nằm mơ, nhờ vào ánh đèn của ô tô cùng với ánh
sáng mờ nhạt của ngọn đèn bên đường, khuôn mặt người đàn ông trước mắt hiện ra
rõ ràng, thế cho nên tôi chỉ cần lướt qua cũng có thể nhận ra anh ta là người
nổi tiếng. Tôi nhìn thấy anh ta trên TV một lần, trên tạp chí một lần, còn ở
nhà ăn một lần. Bởi anh ta là người nổi tiếng duy nhất tôi gặp cho đến bây giờ,
vì vậy ấn tượng của tôi đối với anh ta vô cùng rõ nét. Thần tượng của Chu Việt Việt,
tình địch của Nhan Lãng, Tần Mạc.
Tần Mạc ôm Nhan Lãng nhìn hai giây, sau đó ghé trán
mình vào trán thằng bé để thử nhiệt độ, nói: “Sốt rồi, đứa bé này bị bệnh sao?”
Tôi lập tức định thần lại từ trong khiếp sợ, vội la
lên: “Đúng vậy, đúng vậy, bị nổ ruột thừa rồi.”
Anh ta nghi ngờ nói: “A?”
Tôi sửng sốt một lát, vội vàng xua tay: “Không đúng
không đúng, là tôi muốn nói thằng bé bị viêm ruột thừa rồi, còn nữa, anh Tần,
nếu xe anh không bị nổ lốp có thể làm ơn, trước đưa hai mẹ con tôi đến bệnh
viện một chuyến. Chẳng qua tôi căng thẳng quá nên lỡ lời.”
Tôi còn chưa biểu đạt xong, anh ta đã mở cửa xe, đẩy
tôi vào ghế phụ, sau đó lại đem Nhan Lãng một lần nữa đặt lên đùi tôi, bản thân
ngồi vào ghế lái, thấy tôi ôm Nhan Lãng không tiện, còn ghé đến giúp tôi thắt
dây an toàn.
Động tác lưu loát nhanh nhẹn, tôi và Nhan Lãng đều
không kịp phát biểu ý kiến gì.
Trong lòng tôi nghĩ hôm nay thật là gặp được người
tốt, cảm kích nói: “Cảm ơn anh, anh Tần, bệnh viện đại học T.”
Anh ta khởi động xe, nghiêng đầu nói: “Đi Nhân Y đi,
bác sỹ bên kia tay nghề có vẻ cứng hơn.”
Tôi lo lắng nhìn Nhan Lãng đang nhắm mắt nói: “Không
cần, không cần, đi đại học T, bên kia có tôi có thể mượn thẻ sinh viên khám
chữa bệnh, có thể được chiết khấu.”
Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói gì.
Xe của Tần Mạc lao như tên bắn về phía trước. Tôi có
cảm giác như đang bay vậy. Nhan Lãng mặc dù bụng đau nhưng vẫn cố gắng chịu
đựng không rên lên một tiếng, rốt cuộc không chịu đựng được, nó nói: “Mẹ, con
muốn nôn.”
Là một người mẹ, tôi rất muốn nói với nó: “Con yêu,
nôn đi, nôn thoải mái đi, muốn nôn cứ nôn.” Nhưng đây là xe Tần Mạc, là một
chiếc xe cao cấp, nếu như Nhan Lãng thực sự làm bẩn chiếc xe này, phỏng chừng
đem cả hai mẹ con chúng tôi bán đi cũng không đền nổi. Tôi nghĩ một chút, đem
áo khoác cởi ra kề dưới miệng Nhan Lãng nói: “Con nôn ra đây.”
Tần Mạc vẫn chuyên tâm lái xe, đưa tay ra sau ghế lái,
lục lục, lấy ra một chiếc túi