
giấy màu trắng nói: “Dùng cái này.” Tôi nhận lấy
chiếc túi giấy, trong đầu nghĩ chiếc xe này quả thật rất cao cấp, thiết kế cũng
thật nhân tính, ngay cả những tiểu tiết như vậy cũng đầy đủ, quả nhiên Santana
2000 không thể nào so sánh nổi.
Nhan Lãng sau khi nôn xong tình trạng có vẻ khá hơn.
Tần Mạc đưa một tay xoa đầu Nhan Lãng, quay đầu nhìn
tôi nói: “Thằng bé tên gì?”
Đáng sợ là khi anh ta làm động tác này vẫn duy trì tốc
độ lái xe như điện xẹt.
Tôi lo lắng nói: “Nhan Lãng, Nhan trong màu sắc, Lãng
trong sáng sủa, anh Tần, chú ý về phía trước một chút.”
Tần Mạc gật đầu rốt cuộc tầm mắt cũng nhìn về phía
trước, nói: “Cái tên thật không tồi, rất sâu sắc.”
Tôi nghĩ, đúng vậy, không tồi, mẹ tôi vẫn cảm thấy bà
đặt cái tên này cho Nhan Lãng rất hay, dễ thuộc, ngụ ý cũng sâu sắc. Hôm sau
tôi phải viết một bức thư nói cho bà, ngay cả người nổi tiếng cũng khen cái tên
bà đặt hay. Tin này chắc chắn có thể làm cho cuộc sống lao tù của bà thêm chút
ánh sáng.
Nhan Lãng ở trong lòng tôi khẽ giật giật, tôi nghĩ ôm
nó chặt thêm, nhưng nó lại bắt đầu giãy giụa. Lòng tôi chùng xuống, run run
nói: “Anh Tần, có thể nhanh hơn được không? Nhan Lãng lại đau hơn rồi.”
Dường như chiếc xe lại bay nhanh hơn, Tần Mạc nói: “Cô
kể chuyện cho Lãng Lãng xem, đánh lạc hướng sự chú ý của nó, đúng rồi, nó thích
nghe chuyện cổ tích không?”
Tôi nói: “Nó không thích chuyện cổ tích, chỉ thích
nghe truyện cười thôi.”
Anh ta nói: “Vậy cô kể chuyện cười cho nó đi.”
Tôi đáng thương nói: “Tôi không biết kể chuyện cười.”
Anh ta trầm mặc trong chốc lát, một tay lái xe, vẻ mặt
trầm tư: “Trước đây có một kiếm khách, đường kiếm của anh ta rất lạnh lùng, vẻ
mặt của anh ta rất lạnh lùng, ánh mắt của anh ta cũng rất lạnh lùng, trái tim
của anh ta càng lạnh lùng. Cuối cùng… anh ta lạnh mà chết.”
Nhan Lãng quả nhiên thôi giãy giụa.
Xe dừng lại trước bệnh viện Nhân Y.
Tần Mạc không nghe theo đề nghị của tôi, không nói
không rằng chạy xe đến Nhân Y. Tôi ôm Nhan Lãng tập tễnh bước xuống xe, cảm
thấy lấy chân tôi làm điểm tựa, toàn bộ thế giới đều điên đảo.
Nhan Lãng quả nhiên là viêm ruột thừa cấp tính, bác sĩ
đề nghị mổ. Mà Nhân Y không hổ danh là bệnh viện người nổi tiếng Tần Mạc đề cử,
riêng phí giải phẫu là bốn ngàn.
Tôi nói: “Phải mổ ngay lập tức sao? Hoãn hai ngày có
ảnh hưởng gì đến thằng bé không?”
Bác sĩ nói: “Ảnh hưởng thì không ảnh hưởng, chúng tôi
có thể kê thuốc khống chế bệnh của cháu, nhưng sớm muộn gì cũng phải mổ, trước
sau gì cũng phải làm phẫu thuật thôi, hoãn hai ngay không có ý nghĩa gì cả.”
Tôi nói: “Thực ra lúc này vẫn có ý nghĩa, đủ thời gian
để tôi đổi bệnh viện.”
Năm trước Chu Việt Việt đi bệnh viện đại học T cắt
ruột thừa, viện phí là hai ngàn rưỡi, vì mượn được thẻ chữa bệnh của một sinh
viên y, chiết khấu rồi bớt số lẻ còn một ngàn hai, cái này còn chưa tính, nằm
viện ba ngày còn được phục vụ miễn phí ba bữa cơm ở canteen. Chu Việt Việt năm
trước hai mươi tư, lớn gấp ba lần so với Nhan Lãng, vậy ruột thừa nhất định
cũng to gấp ba lần, cắt bỏ cũng khó hơn, không có lý gì mà cái ruột thừa bé bé
của Nhan Lãng lại gấp ba lần giá cái ruột thừa của Chu Việt Việt. Huống chi tôi
trong nhà còn có một người bà ngoài bảy mươi tuổi cần phụng dưỡng, có một đứa
bé tám tuổi cần chăm sóc, còn phải hỗ trợ cho học sinh nghèo, tôi căn bản không
có khả năng lập tức trả bốn năm ngàn đồng. Tuy rằng sau khi phát triển nền kinh
tế thị trường, chúng ta không có cách nào lựa chọn ai sống ai chết, nhưng hạnh
phúc là còn có thể lựa chọn nơi nào và ai giết. Vì vậy, tôi quyết định đưa Nhan
Lãng đến bệnh viện đại học T chịu chết.
Nhưng Tần Mạc lại khăng khăng để Nhan Lãng mổ ngay lập
tức. Tôi cảm thấy anh ta cho rằng chỉ có thể để Nhan Lãng nhanh chóng phẫu
thuật mới làm cho chuyến đi của anh ta tối nay không vô ích vậy.
Là một người nổi tiếng, Tần Mạc hiển nhiên không biết
trên thế giới này còn có cái gọi là nhà vệ sinh miễn phí, không như nhà vệ sinh
thu phí, nhà vệ sinh miễn phí kia là thế giới dành cho những người nghèo.
Tôi thở dài một hơi nói: “Anh Tần, là thế này, anh đã
từng nghe qua nơi này chúng tôi có một câu gọi là bác sĩ cứu người bệnh viện
giết người chưa? À, đúng, anh hẳn là chưa nghe nói qua, tôi nghe người ta nói
anh luôn luôn ở nước ngoài. Thầy thuốc ở Nhân Y, tài cao, lá gan cũng hơn
người, cho nên viện phí ở nơi này cũng thực sự không ít, ngoài những người thực
sự ngốc, dân thường như chúng tôi sẽ không tùy tiện tới đây khám bệnh.”
Tần Mạc ôm Nhan Lãng vừa tiêm xong còn đang ngủ nói:
“Mỗi lần tôi bị bệnh đều đến đây khám.”
Tôi nuốt nước miếng một cái đáp: “Ha ha, tôi không
phải đang nói anh, nhất định là anh không ngốc, anh xem, anh không phải là
người địa phương, không rõ tình huống thôi, ha ha…”
Tần Mạc không để ý nói: “Ở đây tôi có thẻ VIP của bệnh
viện, nghe nói tiểu phẫu thế này có thể hưởng giá ưu đãi.”
Tôi nói: “A, khó trách anh tin tưởng bọn họ đến vậy,
quả nhiên kinh tế thị trường, ngay cả hoạt động công ích như bệnh viện cũng đã
bắt đầu khuyến mãi rồi