Snack's 1967
Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325763

Bình chọn: 8.00/10/576 lượt.

hìn

đi, rõ ràng y hệt với tấm ảnh trên tianya.cn. Cả tianya.cn đều nói, đó chính là

Trình Gia Mộc.”

Tôi phẩy tay: “Tianya.cn còn nói Hàn Hàn và Quách Kính

Minh là một đôi đấy, tin sao được, cậu cũng đừng quá ngây thơ, không chừng là

có người chơi ác, đăng ảnh Fujiki Naohito nói là Trình Gia Mộc, trên đời này có

người giống nhau thế sao, lại còn khác quốc tịch nữa?”

Vừa mới dứt lời, Fujiki Naohito năm giây đồng hồ trước

còn ngồi cách chúng tôi một quãng, vừa nghe nhạc vừa ngắm phong cách thoáng một

cái đã ngồi xuống cạnh Chu Việt Việt.

Chu Việt Việt há hốc mồm, tôi cũng há hốc mồm.

Chu Việt Việt căng thẳng lắp bắp: “Kon… konnichiwa”

Fujiki Naohito không có phản ứng.

Chu Việt Việt tiếp tục căng thẳng lắp bắp: “Eh,

konnichiwa.”

Fujiki Naohito vẫn không có phản ứng.

Chu Việt Việt được ăn cả ngã về không: “Can…can you

speak English?”

Fujiki Naohito rốt cục chuyển đầu, nhưng cũng không

nhìn Chu Việt Việt, anh ta cầm tay phải tôi lên, quét mắt một cái rất nhanh,

ngón tay xẹt qua nốt ruồi trong lòng bàn tay .

Chu Việt Việt kêu thảng thốt: “You want do what?” (raw)

Fujiki Naohito dùng giọng phương Bắc làm cơ sở, nói

tiếng phổ thông chuẩn đến mức Triệu Trung Tường (người dẫn chương trình của

CCTV) cũng phải ôm hận mà chết chào hỏi tôi: “Bánh trứng, tám năm không gặp.”

Chu Việt Việt nhìn tôi kinh hãi, tôi cũng nhìn cô ấy

kinh hãi. Trong nhất thời không ai nói gì, tôi nói: “Thế anh không phải Fujiki

Naohito à?” Chu Việt Việt cũng phối hợp bổ sung: “Anh thật sự là Trình Gia Mộc?

Tiểu thuyết gia Trình Gia Mộc của trường phái tiên phong?”

Trình Gia Mộc không phản ứng với chúng tôi, chỉ bình

tĩnh nhìn tôi, trừ việc cau mày, về cơ bản không hề sợ hãi, cúi đầu nghịch hộp

diêm một hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Tám năm, anh đã không còn niềm tin rằng em còn

sống, khi đó chuyện rất xôn xao, cảnh sát cầm chiếc nhẫn đến để chúng ta phân

biệt, mẹ em ngất xỉu ngay tại chỗ, cha em cũng không thể chấp nhận việc em

chính là cái xác không còn nhận diện được đó, sau khi Stephen về nước …”

Tôi hoàn toàn không hiểu anh ta đang nói chuyện gì,

Nhan Lãng ung dung tỉnh dậy, dụi mắt gọi: “Mẹ.”

Tôi mơ hồ lên tiếng, hộp diêm trong tay Trình Gia Mộc

rơi bộp xuống bàn: “Con của em?”

Tôi đẩy vai Nhan Lãng: “Chào chú đi.”

Nhan Lãng nói chào chú, Trình Gia Mộc không trả lời.

Nhan Lãng cảm giác bị coi thường, tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khoảng bốn mươi giây sau, Trình Gia Mộc nói: “Em còn

sống, còn sinh con rồi.” Nói xong nhặt hộp diêm lên đảo đảo hai vòng, đột nhiên

ngẩng đầu: “Không đúng, anh chưa hề nghe nói về việc Stephen kết hôn, em còn

sống, còn sinh con cho hắn, sao hắn có thể. . .”

Tôi nói: “A?”

Anh ta nhìn tôi: “Hắn hoài nghi đứa bé này không phải

con của hắn? Có đúng hay không?” Tôi không hiểu chút gì, cảm giác được theo như

những lời anh ta vừa nói thì anh ta biết tôi trước năm mười sáu tuổi đó, nhưng

những tin tức anh ta trần thuật lại với tôi có khối lượng quá lớn, nhất thời

khiến người ta trở tay không kịp, tôi nói: “Chuyện… đó. . .”

Anh ta cười đau khổ: “Sau khi em mất tích, tất cả mọi

người điên cuồng đi tìm em. Lúc đó anh đã nói với cha em, anh là cha đứa bé

trong bụng em, hy vọng sau khi tìm được em có thể để em thuận lợi sinh con,

chúng ta sẽ kết hôn ngay khi tốt nghiệp đại học.”

Tôi mắt chữ O mồm chữ A.

Anh ta tiếp tục nói: “Sau đó Stephen về nước, anh cũng

nói thế với hắn, nói em cùng đứa con với anh, chết… trong vụ giết người đó,

Stephen không nói câu gì.”

Đầu tôi vẫn đầy sương mù, anh ta mím môi không nói

nữa, không khí nhất thời lạnh như băng, Chu Việt Việt ngồi một bên dùng ánh mắt

mơ hồ nhìn chúng tôi.

Tôi cảm thấy chưa đủ tẻ nhạt, còn “A?” một tiếng.

Anh ta liếc mắt nhìn tôi: “Anh chỉ là cảm thấy, em

thích hắn nhiều như vậy, mà hắn lại chỉ coi em như một trách nhiệm, em lại quá

mạnh mẽ, khi đó nói với hắn xa là xa, anh chỉ không muốn em mất tự trọng trước

hắn, nếu em ở dưới suối vàng có thiêng, nhất định cũng không muốn hắn biết rằng

em định sinh con cho hắn.” Dừng một chút lại nói: “Nếu anh là nguyên nhân hiểu

lầm của hai người, khiến em không có được hạnh phúc, Bánh Trứng, anh. . .”

Anh ta không nói hết, nhắm mắt, ngoài cửa sổ lại vụt

qua hàng dãy nhà xưởng, nhanh chóng biến mất cuối tầm mắt. Chu Việt Việt rốt

cục tìm lại được giọng nói, run rẩy nói: “Hai người…”

Tôi ối một tiếng, vô tội nhìn cô ấy.

Trình Gia Mộc cười nhạt, dù không nhìn vào ánh mắt anh

ta tôi cũng nhận ra là anh ta cười rất miễn cưỡng, anh ta nói: “Em cũng quá tàn

nhẫn, nếu còn sống, tám năm rồi cũng không liên lạc với anh.” Anh ta nhìn tôi

với đôi mắt sáng như đuốc, tôi vừa bị nỗi đau trong giọng nói của anh ta làm

cho run cả người, một bên nghĩ thật sự có người như anh ta nói sao. . .

Không đợi tôi trả lời, anh ta cười khổ một tiếng:

“Cũng đúng, chúng ta hiện giờ cũng không có quan hệ gì, em không liên lạc với

anh cũng không sao cả.”

Tôi nói: “Thật ra không phải thế. . .”

Anh ta điều chỉnh tư thế ngồi, hờ hững cắt lời tôi:

“Sao đột nhiên em lại về nước? Hai bác có khỏe khôn