Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325770

Bình chọn: 9.00/10/577 lượt.

trường đại học.

Cô bé nữ chính không thể tha thứ, cảm thấy tổn thương sâu sắc, vì chuyển dời sự

chú ý của bản thân, cô bé điên cuồng vẽ tranh, điên cuồng học vẽ với thầy giáo

trẻ, sau đó nảy sinh tình cảm mập mờ với thầy giáo này. Nhưng việc đó không thể

có kết quả tốt, cô bé không thể chịu đựng việc mình có ý nghĩ thiếu đạo đức với

thầy giáo, luôn tự áp lực bản thân. Cậu bạn trai thanh mai trúc mã dần nhận ra

người cậu muốn vào cùng một trường đại học không phải cô bé mới quen, lại quay

lại với cô bé nữ chính, hy vọng cô bé hiểu và bỏ qua. Để ngăn bản thân lạc bước

quá xa trên con đường vô đạo đức, cô bé nữ chính thử đón nhận tình cảm của cậu

bạn trai cùng tuổi, nhưng do không vượt qua được chướng ngại trong lòng, hai

người cứ tan rồi lại hợp. Thầy giáo trẻ vẫn là thầy giáo trẻ, nhưng đồng thời

cũng là một bức tường chắn giữa hai người. Rốt cục có một ngày, thầy giáo trẻ

rời khỏi thị trấn nhỏ, cô bé nữ chính dõi mắt nhìn thầy giáo trẻ ra đi, lòng do

dự không bỏ được, nhưng lại không nói lời nào để giữ thầy giáo trẻ lại. Cô bé

nữ chính và bạn trai dần quay lại những tháng ngày bình tĩnh trước kia, thậm

chí còn nếm trái cấm, cô bé có thai, hai người vừa lo lắng lại vừa hưng phấn,

như thể bóng ma của thầy giáo trẻ đã tan thành mây khói. Nhưng đúng vào lúc

này, tin báo tử của người kia bất ngờ gửi đến từ bên kia đại dương, ngày hôm

sau, cô bé nữ chính cũng mất tích. Bạn trai cùng tuổi cho rằng đó là một vụ mất

tích có kế hoạch, cho rằng cô bé nữ chính kia vẫn chưa bao giờ quên được thầy

giáo trẻ mà cô bé chưa bao giờ nói tiếng yêu, nhưng ba ngày sau, cảnh sát đến nhà

cô bé, mang đến tin cô bé nữ chính đã chết trong một vụ giết người. Câu truyện

dừng ở đó, không ai khẳng định được, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, rốt

cuộc là cô bé nữ chính yêu người bạn trai cùng tuổi hay là yêu thầy giáo trẻ.

Tiểu thuyết đó tên là “Cô bé váy đỏ”, là tiểu thuyết

mới xuất bản năm ngoái của anh ta, cách xuất hiện rất khiêm tốn, trên cơ bản

không tuyên truyền rầm rộ, văn phong không lạnh nhạt sắc bén, thay vào đó là sự

tình cảm chân thành, đầu sách còn có hai câu tác giả tự viết “Gửi cho bản thân

đã chết, và cô bé trên thiên đường”. Đọc lâu rồi nhưng tôi vẫn không thể quên

cuốn tiểu thuyết đó, không thể hiểu nổi sao cấp ba mà lại oanh oanh liệt liệt

thế, nhưng hồi tưởng lại thì thời cấp ba của mình còn oanh oanh liệt liệt hơn cả

người ta, thành ra không tiện nói gì. Chu Việt Việt cùng đọc cuốn tiểu thuyết

đó với tôi, cô ấy chủ yếu băn khoăn chuyện tại sao cô bé nữ chính yêu thầy giáo

trẻ lại là chuyện vô đạo đức, quan điểm của cô ấy là: “Cũng chỉ là giáo viên

dạy kèm thôi mà, vô đạo đức gì chứ, nếu hai người đều yêu nhau, vô đạo đức cũng

thành có đạo đức, tình yêu đích thực là vô địch. Nếu trong một cuộc hôn nhân mà

hai người đều không có tình cảm với đối phương, ông ăn chả bà ăn nem, có đạo

đức cũng thành vô đạo đức, tình yêu đích thực vẫn là vô địch.”

Tàu ra khỏi hầm, toa xe trở nên thoáng đãng, tôi hỏi

Chu Việt Việt: “Có muốn … xin chữ ký anh ta không?”

Chu Việt Việt suy tư một hồi rồi nói: “Mình có cái áo

len trắng, theo cậu, nếu mình xin chữ ký của anh ta lên áo, sau này bán cho

người hâm mộ của anh ta thì được bao tiền?”

Tôi vừa cảm thấy Chu Việt Việt rất có đầu óc làm kinh

tế, lại vừa cảm giác việc này khó lòng mà đánh giá chính xác được, khó xử nói:

“Giá bán của đồ liên quan với ngôi sao cùng một dạng với số tiền bỏ ra để bao

được ngôi sao, trên cơ bản không theo quy luật thị trường, mình cảm thấy còn

tùy xem người định bỏ tiền mua cái áo đấy điên rồ đến mức độ nào, điên rồ vừa

vừa có thể bán một hai trăm, đặc biệt điên rồ thì có thể bán một hai ngàn.”

Hai mắt Chu Việt Việt sáng lấp lánh. Sau hai giây suy

nghĩ cô ấy nói: “Nhưng Trình Gia Mộc cũng chỉ là một tiểu thuyết gia, là nhà

văn, nhà văn không phải nghệ sĩ, chắc không được giá thế đâu?”

Tôi vừa lấy túi du lịch giúp cô ấy vừa an ủi: “Trong

xã hội này, nhà văn nổi tiếng chính là nghệ sĩ, nghệ sĩ nổi tiếng chính là nhà

văn, không có gì khác nhau cả, cậu đừng căng thẳng.”

Chúng tôi tìm cái áo len trắng, quay đầu quan sát

Trình Gia Mộc, ý đồ tìm một thời cơ tiến đến xin chữ ký. Anh ta vẫn duy trì tư

thế nhìn ra cửa sổ, tay phải đè lên tai nghe.

Tôi không rời mắt nói với Chu Việt Việt: “Thiếu nữ,

dũng cảm lên nào.”

Chu Việt Việt nói: “Được, mình…” Nói còn chưa dứt lời,

Trình Gia Mộc đột nhiên quay đầu lại. Nhìn anh ta một cách chính diện, tôi vội

ấn Chu Việt Việt đang rục rịch đứng lên.

Chu Việt Việt nói: “Cậu làm gì thế?”

Tôi hỏi: “Cậu biết nói tiếng Nhật không?”

Chu Việt Việt lắp bắp: “Hanase. . . Yamate. . . Itai.

. .” (nói chuyện … đừng … mình muốn…)

Tôi nói: “Có thể bình thường hơn một chút được không?”

Chu Việt Việt nghĩ ngợi hai giây đồng hồ: “Bageyalu.”

(về chuyện đó thì…)

Tôi đánh phủ đầu: “Thôi cậu đừng đi cho mất mặt, rõ

ràng người ta là Fujiki Naohito, cậu thì không nói được nổi hai câu tiếng Nhật,

đi xin chữ ký người ta thế nào giờ.”

Chu Việt Việt khiếp sợ nói: “Không thể nào, cậu n


pacman, rainbows, and roller s