
tin tức làm
tôi thắt ruột. Nó nói: “Chị Nhan, bà nội em nói bây giờ khủng hoảng kinh tế,
mặt bằng tiền thuê nhà tăng rồi, từ tháng sau mỗi tháng tăng thêm hai trăm. Vẫn
là trả nửa năm một lần, tổng cộng là năm ngàn tư, đầu tháng sau bà em đến thu.”
Tôi đưa mắt nhìn Tần Mạc, anh ta dựa vào cửa xe, không
nói gì.
Tôi kéo cháu gái bà chủ nhà sang một bên lặng lẽ nói:
“Bây giờ những người treo biển cho thuê nhà đều giữ giá, tại sao bà nội em lại
muốn tăng giá chị, chị biết là bà em bức thiết muốn tăng giá, nhưng em xem,
chúng ta đều là đồng bào, tăng tới tăng lui thế này không phải là làm khó đồng
bào sao?”
Cô cháu gái mỉm cười, lộ ra hàm răng: “Bà nội em nói
không quan tâm được nhiều như vậy, nếu có thể giết ai được thì cứ giết trước.”
Trí tuệ của quần chúng nhân dân thật là quá thực dụng
rồi, tôi thở dài, suy sụp lên lầu.
Lấy xong này nọ, Tần Mạc ngồi ở ghế lái, tôi tự giác
đi ra ghế sau cầm lấy chai nước khoáng còn một nửa uống. Trước khi xe lăn bánh,
Tần Mạc đột nhiên nói: “Nhan Tống.”
Từ khi anh ta trở thành cha nuôi của Nhan Lãng, không
còn gọi tôi là Nhan tiểu thư nữa, mà chọn cách xưng hô có thể rút ngắn khoảng
cách giữa hai người lại, hơn nữa, cái tên này anh ta nói thực sự rất dễ gọi.
Tôi uống một ngụm nước mờ mịt quay đầu nhìn anh ta. Anh ta nói: “Chuyển về ở
với tôi đi.”
Tôi không nhịn được phun một ngụm nước, đúng vào vạt
áo và trên đùi anh ta. Hôm nay anh ta mặt quần dài màu nhạt, làm cho lực sát
thương của ngụm nước này cực kỳ cường đại, mà làm cho người ta càng không chịu
được là bởi vì quá mức hoảng sợ, miếng nước này phun ra một nửa, nửa còn lại
bất hạnh vẫn còn ở trong miệng tôi.
Tần Mạc cúi đầu chụp lấy tóc tôi, cười hai tiếng: “Em
cũng quá bất cẩn rồi.” Sau đó lấy ra hai chiếc khăn tay đưa cho tôi, bản thân
chỉ tùy tiện phẩy phẩy chiếc quần nhạt màu và áo khoác thảm thương.
Tôi cảm thấy mặt nóng lên, khẳng định là rất đỏ, nhưng
lại hoài nghi câu nói vừa nghe kia chỉ là ảo giác, không thể không hỏi lại một
lần: “Anh vừa nói cái gì?”
Anh ta liếc nhìn tôi một cái, bình thản nói: “Ông
ngoại tôi để lại một số căn nhà, trong đó có mấy phòng còn trống, đúng rồi, bây
giờ tiền thuê nhà một tháng của em là bao nhiêu?”
Tôi lăm lăm nói: “Bảy trăm một tháng.”
Anh ta thản nhiên nói: “Bên tôi cũng là bảy trăm một tháng,
em chuyển đến đi, cách trường học của em cũng gần.”
Tôi lại một lần nữa tin tưởng rằng đây là do mẫu bằng
tử quý, nhắn một tin cho Chu Việt Việt. Chu Việt Việt nhắn tin lại tỏ vẻ bà lão
cho thuê nhà kia thật không biết thương đồng bào, đồng thời tỏ vẻ, quần thể yếu
đuối cũng nên dũng cảm nhận sự quan tâm của những quần thể cường đại, nếu tôi
từ chối không tiếp nhận sự quan tâm này, cô ấy sẽ đánh tôi cho đến khi nhận thì
thôi.
Chu Việt Việt thực sự đã đánh giá quá cao khí tiết của
tôi rồi. Lúc tôi học đại học ở vùng biên giới, bà ngoại Nhan Lãng ít nhiều được
hàng xóm láng giềng giúp đỡ, phần lớn quần áo Nhan Lãng mặc đều là do một gia
đình có trẻ con ở trấn trên giúp đỡ.
Trên cơ bản, người nhà chúng tôi đều rất giỏi nhận sự
quan tâm của xã hội.
Nhưng đồng thời cúng tôi cũng hiểu được làm thế nào để
báo đáp xã hội, bà ngoại thường giúp hàng xóm láng giềng trông coi bọn nhỏ, mà
Nhan Lãng cũng thường xuyên giúp bọn nhỏ hàng xóm làm bài tập. Bởi vì thường
xuyên cả đêm làm bài tập cho bốn năm đứa trẻ, cái này đã trực tiếp rèn luyện
tốc độ viết chữ của Nhan Lãng. Trước kia khi chuyển đến thành phố C, Nhan Lãng
đã vinh quang trở thành người có thành tích viết nhanh nhất trường học bọn họ.
Trở lại bệnh viện, Nhan Lãng đang cùng Chu Việt Việt chơi
cờ năm quân.
Tần Mạc đưa cho Nhan Lãng ít cháo lúa mạch, bất hạnh
lại đúng là thứ đồ ăn Nhan Lãng ghét nhất.
Nhan Lãng nhìn thoáng qua với vẻ ghét bỏ: “Đem đi đi,
con không ăn cái này.”
Ngăn cách giữa Tần Mạc và Nhan Lãng chính là ngọn núi
đồ sộ Trịnh Minh Minh, không thể tương thân tương ái, cũng chẳng thể nể mặt
nhau được.
Chu Việt Việt dùng ánh mắt ra hiệu, phân công tôi đi
hòa giải, da đầu tôi run lên nói với Tần Mạc: “Nó không ăn, không bằng để tôi
ăn cho.”
Tần Mạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái: “Em thích
ăn cái này? Vậy ngày mai tôi sẽ làm nhiều một chút.”
Tôi sợ hãi xua xua tay: “Không phải không phải, tôi
chỉ cảm thấy lãng phí thôi.”
Tần Mạc cúi đầu dùng thìa khuấy khuấy lẩm bẩm: “Tôi
nghe Chu Việt Việt nói Lãng Lãng thích Trịnh Minh Minh, thật đáng tiếc, Trịnh
Minh Minh thích ăn nhất cái này…”
Nhan Lãng lập tức quay đầu lại: “Cho con, cho con, con
muốn ăn.”
Tôi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Nhan Lãng uống sạch
một bát cháo lúa mạch, Chu Việt Việt bật ngón tay cái với Tần Mạc.
Lúc gần đi, Tần Mạc hẹn tôi buổi sáng ngày hôm sau đến
nhà anh ta xem phòng ở.
Vì thế hiện tại, tôi ngồi trên xe Tần Mạc, sự tình
phía trước chính là phát triển như vậy, tôi phải cùng anh ta đến ngôi nhà của
ông ngoại anh ta để xem.
[1'> Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn: Gió hắt hiu sông
Dịch lạnh lùng, câu thơ của Kinh Kha làm trước khi đi hành thích Tần Thủy
Hoàng. An Đắc mãnh sĩ hề t