
ng giống như
Diệt Tuyệt sư thái thành “tuyệt sắc song thái”, nhưng mọi người làm sao biết
được thằng bé hôm nay xuất sư bất lợi, đụng phải cao nhân, bị dồn vào đường
cùng, thật là “phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, an đắc mãnh sĩ hề thủ gia
viên.[1'>”
Chu Việt Việt cảm động uống canh gà, mà tôi mờ mịt
nhìn vào con búp bê SD với Ultraman, lại thêm một chiếc hộp giữ nhiệt, đột
nhiên nghĩ đến một câu này mà tỉnh ngủ – vô sự hiến ân cần, phi gian tức
đạo[2'>.
Hành động trước mắt của Tần Mạc quả thực là hành vi
của công dân xã hội chủ nghĩa đã được giác ngộ, không hợp với tình hình nghiêm
trọng trong đất nước chúng ta, làm cho tôi không thể không lâm vào trầm tư.
Tôi suy nghĩ trong chốc lát, đưa ra một kết luận – nếu
không phải anh ta có ý đồ với tôi thì chính là có ý đồ với Nhan Lãng. Theo tuổi
tác và giới tính mà nói, khả năng anh ta có ý đồ với tôi rõ ràng cao hơn có ý
đồ với Nhan Lãng. Nhưng tôi ngoài việc mười sáu tuổi đã mang bầu sinh con, tất
cả những mặt khác đều bình thường, muốn cho loại người thành đạt tinh anh như
anh ta nhìn trúng, đúng thật là khó khăn. Nếu đúng quả thật anh ta có ý đồ với
tôi, thì vì cái gì mới được chứ? Thật là trăm mối tơ vò không thể giãi bày.
Chẳng lẽ thầy tướng số nói năm nay anh ta bị sao quả tạ chiếu, phải tìm một cô
gái mười sáu tuổi đã có con thì mới giúp đỡ được?
Sự thật chứng minh, thực tế khác xa so với ý tưởng tự
kỷ ban đầu của tôi, hơn nữa tôi đã nghiêm trọng xem nhẹ giá trị tồn tại của
Nhan Lãng, mặc dù cái giá trị này có chút kỳ lạ, hơn nữa cái bộ phận sản xuất ý
tưởng của tôi quả thật trăm sông đổ ra biển, càng thấy thêm kỳ lạ.
Tần Mạc khẽ xoa tay, cười nói: “Tôi muốn làm cha nuôi
thằng bé.”
Chu Việt Việt phun ra một ngụm canh gà, vừa lúc ở trên
mặt tôi. Tôi đưa tay áo lên lau mặt, kinh ngạc hỏi anh ta: “Thẳng bé này không
có điểm nào dễ nhìn, thành tích cũng bình thường, cũng không phải con gái để
làm con dâu nuôi từ bé, anh đột nhiên muốn nhận nó làm con nuôi…”
Tần Mạc nghiêm trang nói: “À, là thế này, ngày hôm qua
thầy tướng số nói tôi ra ngoài sẽ gặp phải một bé trai, bé trai này nhất định
là quý nhân của tôi, tôi phải nhận nó làm con nuôi.”
Chu Việt Việt lập tức buông bát: “Đây là duyên phận
đúng không anh Tần, cái kia, Lãng Lãng, mau gọi cha nuôi.”
Tần Mạc mỉm cười gật đầu, cầm chuỗi hạt trên cổ tay,
mây bay nước chảy lưu loát vòng mấy vòng vào cổ Nhan Lãng nói: “Nghi thức trong
nước ba không hiểu lắm, nhận lấy này, con chính là con nuôi của ba rồi.”
Nhan Lãng trợn mắt há hốc mồm, rõ ràng còn chưa kịp
phản ứng. Đến khi định thần lại, nó lập tức muốn tháo chuỗi hạt kia xuống.
Tần Mạc chậm rì rì nói: “Đây là chuỗi hạt trước đây mẹ
của ba lấy từ chùa trở về, đã được cao tăng phổ độ, nếu mang đeo trên cổ chưa
đủ ba năm đã tháo xuống, tương lai nhất định sẽ rủi ro tai ương.”
Tay Nhan Lãng dừng lại một chút, đáng thương nhìn tôi:
“Mẹ, con không muốn làm con nuôi chú ấy…”
Tôi còn chưa kịp phát biểu ý kiến.
Tần Mạc cười cười nói: “Vậy đem chuỗi hạt trả lại cho
chú đi.”
Nhan Lãng nói: “Nếu tháo ra không phải cháu sẽ gặp rủi
ro tai ương sao?”
Tần Mạc tỏ vẻ khó xử: “Cái này chú không quyết định
được, chuỗi vòng này là vật gia truyền chi bảo, chú chỉ tặng cho con nuôi chú thôi.”
Nhan Lãng suy nghĩ một lát, khát khao sống cuối cùng
cũng cao hơn tình yêu với Trịnh Minh Minh, nó ủ rũ nói: “Được rồi, cháu sẽ cố
gắng làm con nuôi chú.”
Chu Việt Việt không nhịn được cười, nhanh chóng vùi
đầu xuống uống canh. Tôi cảm thấy may mắn Nhan Lãng không sinh ra trong thời
loạn, nó thật sự có tố chất làm Hán gian rồi.
Tần Mạc xoa xoa đầu nó nói: “Về sau con sẽ bình an
thôi.”
Sau đó chính là ngày hôm sau, miệng vết thương của
Nhan Lãng phục hồi rất nhanh, rốt cuộc có thể ăn thức ăn loãng. Nhưng nó cố
chấp đòi ăn cơm, nên bị tôi mắng cho một trận.
Buồi chiều học xong Chu Việt Việt qua đây giúp tôi
chăm Nhan Lãng, đến lượt tôi về nhà lấy chút đồ dùng.
Đi đến cửa bệnh viện gặp phải Tần Mạc, anh ta ý bảo
tôi lên xe, tôi do dự một chút, nghĩ mẫu bằng tử quý[3'>, vậy là ngồi lên.
Khi đọc sách khoa học tôi có một ý nghĩ kì quái, cảm
thấy trên thế giới này có rất nhiều không gian, mỗi người ở một không gian khác
nhau.Tuy có rất nhiều không gian nhưng chúng không hề trùng nhau, hơn nữa đều
là song song tiến về phía trước, không hề có giao điểm. Trừ khi một ngày thế
giới đảo điên, toàn bộ các không gian trong vũ trụ hỗn độ, chẳng may chúng giao
nhau, con người mới có khả năng từ không gian này nhảy đến không gian khác,
người ta thường gọi là xuyên không. Mà chuyện Tần Mạc trở thành cha nuôi của
Nhan Lãng này, đối với tôi mà nói là một lần xuyên không, xuyên từ thế giới của
xe taxi đến thế giới của Audi R8, tuy rằng đồng không gian nhưng lại không đồng
giai tầng,xã hội này đảo điên rồi mới có thể phát sinh chuyện như vậy.
Tần Mạc dừng xe lại dưới lầu, trước khi chúng tôi
xuống xe vừa lúc gặp được cô cháu gái học sơ trung của bà chủ nhà.
Mỗi lần gặp được cô bé này tôi rất đau khổ.
Quả nhiên một lần nữa cô bé lại mang đến