Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325330

Bình chọn: 10.00/10/533 lượt.

tỉnh Hà Nam, Cam Túc, Tứ Xuyên này

giao nhau quả đúng là không tầm thường thật, hơn nữa đây là một mở màn thất

bại, nhưng cũng may người tiếp theo không phụ sự mong đợi của mọi người.

Người tiếp theo được hỏi là tôi và bút máy đại ca,

trúng chiêu là Lâm Kiều. Mà Lâm Kiều cũng thật không may, cả tôi và bút máy đại

ca đều bốc được quân K, tức là anh ta đồng thời phải chịu sự vùi dập của hai

người. Nếu Lâm Kiều lựa chọn mạo hiểm, tôi nhất định phải làm cho anh ta cởi

quần ở đường cái[3'>. Nhưng đáng tiếc anh ta lựa chọn nói thật.

Bút máy đại ca không hổ là đọc truyện tranh 18+ nhiều

năm, cậu ta nhìn ánh mắt Lâm Kiều, cực kỳ chân tình nói: “Có vấn đề muốn hỏi

cậu lâu rồi, đã từng tự an ủi[4'> chưa?”

Tôi phì một ngụm nước ở trên bàn. Những nữ sinh ở đây

cũng hiển nhiên không nghĩ được bút máy đại ca lại dám ở trước mặt mọi người

hỏi một vấn đề đáng khinh như vậy, xấu hổ nhắm hai mắt lại.

Vấn đề này của bút máy đại ca thật là thiếu đạo đức,

nếu Lâm Kiều lắc đầu phủ nhận, mọi người chúng tôi đều sẽ hoài nghi cậu ta có

bệnh không tiện nói ra. Mà nếu như anh ta gật đầu thừa nhận, thì sẽ mất mặt

trước tất cả mọi nữ sinh ở đây, bởi vì trong nhận thức của bọn họ, soái ca là

không tự an ủi cũng không cần đi toilet.

Tôi cảm thấy buồn cười, nghẹn họng nhìn Lâm Kiều, vừa

lúc ánh mắt anh ta liếc sang. Trong nháy mắt, thần sắc anh ta dại ra, ngây

người không đến năm giây rồi đột nhiên cũng cười, sau đó cúi đầu nuốt nước bọt,

ngẩng đầu trấn định nhìn bút máy đại ca: “Đã từng.”

Xung quanh lập tức vang lên một loạt các tiếng hò reo

của bọn nam sinh, tất cả các nữ sinh đều ngượng ngùng chín mặt.

Bút máy đại ca nói: “Hảo hán, nào, Nhan Tống, tới

phiên cậu. Lâm Kiều, cậu vẫn chọn nói thật?”

Lâm Kiều gật đầu, nửa cười nửa không nhìn tôi.

Bút máy đại ca liếc mắt ẩn ý nhìn tôi.

Sự ăn ý giữa tôi và cậu ta có hạn, không thể đọc được

chuẩn xác ánh mắt này có ý gì, đành phải quay đầu lại hỏi. Cậu ta tiến đến gần

bên tai tôi lặng lẽ nói: “Hỏi cậu ta khi tự an ủi nghĩ đến ai?”

Tôi nói: “Vấn đề này, tôi là nữ sinh, tại sao không

biết xấu hổ chứ, vậy sao vừa nãy cậu không hỏi.”

Cậu ta nghiêm trang nói: “Phải tiến hành theo đúng

trình tự chứ.”

Tất cả bạn học đều dùng ánh mắt trông chờ nhìn tôi,

Lâm Kiều ngồi xếp bằng dưới đất, trong tay cầm chiếc chén thủy tinh, khóe mắt

cong cong, không phải khiêu khích lại cực kỳ khiêu khích. Mà tôi, đột nhiên nhớ

tới dưới ngọn đèn đường, anh ta nói, Nhan Tống, cậu thật sự không có chút tự

trọng nào.

Tôi cảm thấy nếu như anh ta đã coi tôi như thế, tôi

cần gì phải rụt rè, rõ ràng cứ cầm cờ mà phất thôi.

Tôi nghiêm trọng nhìn Lâm Kiều, nói: “Nếu bút máy đại

ca đã nhắc tới tự an ủi, tôi đây cũng sẽ hỏi về vấn đề này, lúc cậu tự an ủi,

đối tượng mà cậu ảo tưởng là ai?”

Lâm Kiều đang cong cong mắt của quả thực cũng phải

nhếch cao lông mày, mà thần kỳ là điều này không làm tổn hại gì đến vẻ đẹp của

anh ta, có thể thấy được đúng là vẻ đẹp trời sinh. Bút máy đại ca trợn mắt há

mồm bật ngón tay cái lên, các nam sinh trẻ tuổi trải qua một sự trầm mặc ngắn

ngủi đồng thanh huýt sáo vang.

Mọi người đều bức thiết chờ câu trả lời của Lâm Kiều,

nhưng cậu ta trầm mặc nhìn chiếc ly thủy tinh, một lúc lâu sau nói: “Có thể

chọn lại mạo hiểm không?”

Tôi liếc mắt nhìn thùng rượu giữa đám đông, nói: “Hoặc

là cậu uống một cân rượu, hoặc là cậu trả lời câu hỏi của tôi.”

Khi nói những lời này, tôi từ trên cao nhìn xuống, khí

thế bức người, quần chúng bị khí thế của tôi làm cho kinh sợ, không có bất kỳ

ai nhúc nhích, hiện trường ngay cả một cây kim rơi xuống cũng nghe rõ tiếng.

Sau đó, tiếng Lâm Kiều tu rượu vang lên ừng ực.

Anh ta tình nguyện uống một cân rượu cũng không đồng ý

trả lời vấn đề này. Tôi cảm thấy anh ta thật là một tên ngốc, chẳng qua cũng

chỉ là trò chơi mà thôi, anh ta hoàn toàn có thể nói cho chúng tôi đối tưởng

của mình là Ngô Mạnh Đạt[5'>.

Nói chung thiện ác có báo, thiên đạo luân hồi. Rất

nhanh sau đó tôi bị báo ứng. Hơn nữa tôi cảm thấy bản thân mình là người bị báo

ứng nhanh nhất toàn Trung Quốc, bởi vì lượt tiếp theo, ngay cả quá độ còn không

có, tôi lập tức trở thành đối tượng bị tra khảo.

Nữ sinh tra khảo tôi thẹn thùng nói: “Tôi sẽ không hỏi

cậu vấn đề khó đáp, đơn giản chút đi, mối tình đầu của cậu là ai?”

Tôi nói: “Rukawa[6'>.”

Cô ấy nói: “Không nói thật thì cả đời không lấy chồng

được.”

Tôi nói: “Được rồi, tôi chọn mạo hiểm.”

Cô ấy chớp chớp mắt: “Được, vậy cậu cũng uống một cân

rượu đi.” Vì thế, tôi nháy mắt nhìn ra cô nàng là một fan của Lâm Kiều, thay

Lâm Kiều báo thù tôi đây mà.

Lâm Kiều say lờ đờ ánh mắt mông lung liếc nhìn tôi một

cái, đưa đến hai chai rượu. Tôi nói: “Các người phối hợp ăn ý như vậy, tại sao

không kết hôn đi?”

Anh ta chống đầu, đột nhiên cười cười.

Đêm hôm đó, cả tôi cùng Lâm Kiều đều say khướt.

Tôi chỉ tâm niệm một điều, uống rượu xong không thể lỡ

lời, cho đến vài giây tỉnh táo cuối cùng, trong lòng còn âm thầm nói với mình,

không thể lỡ lời, tâm lý này quấy nhiễu nghiêm trọng sự chú ý của tôi, đại bộ


Duck hunt