Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325320

Bình chọn: 7.00/10/532 lượt.

tứ gì.

Tôi cười ha ha nói: “Bao lâu rồi không gặp cậu, thật

là cao lên không ít.” Anh ta không để ý đến tôi, quay đầu sang một bên.

Bút máy đại ca rất nhanh tập hợp với đồng đảng.

Lâm Kiều đột nhiên nói: “Mọi người còn đủ rượu không?

Tôi với Nhan Tống ra ngoài mua chút rượu nữa về.”

Tất cả mọi người còn không kịp phản ứng, đồng thời,

tôi cũng không kịp phản ứng, đã bị anh ta tha ra ngoài cửa.

[1'> Giang sơn đại hữu tài nhân xuất: Thơ Triệu Dực: Ý

nói đời nào cũng có nhân tài xuất hiện. Nhất chi hồng hạnh nhập tường lai: Thơ

Diệp Thiệu Ông: Vượt tường hồng hạnh cố vươn mình.



Trung tuần tháng Bảy, thời tiết thành phố này rất nóng

nực.

Chúng tôi khó khăn xuyên qua một ngõ nhỏ, vòng ra một

đường cái thoáng đãng.

Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, vài cô gái trẻ ăn

mặc hở hang thoáng qua chúng tôi, trong đó có một cô ăn mặc cực kỳ thiếu vải

quay đầu huýt sáo với Lâm Kiều. Bộ ngực đầy đặn cùng với cặp chân dài phơi bày

dưới ánh đèn đường. Mà tôi đột nhiên cảm thấy, nếu chính phủ không lập tức ra

lệnh cấm các cô gái trẻ ăn mặc ngoại y như nội y, tội phạm cưỡng dâm ở thành

phố C nhất định tăng cao gấp bội.

Nhìn theo bóng dáng cô gái xa dần, tôi cũng cảm thấy

phải tìm đề tài gì để nói, vì thế cảm thán: “Dáng người đẹp quá. Cho tới bây

giờ tôi chưa thấy cô gái nào dáng đẹp như vậy.”

Lâm Kiều cả đường trầm mặc rốt cuộc phát biểu ý kiến:

“Cũng bình thường.”

Tôi quay đầu nhìn lại anh ta một cái, nói: “Gợi cảm

như vậy mà cậu cảm thấy bình thường, chẳng lẽ gặp qua những người còn gợi cảm

hơn?”

Anh ta nhíu mày: “Nếu mặc ít quần áo chính là gợi cảm,

thì cô gái kia quả thật rất gợi cảm.” Dừng một chút lại bổ sung: “Bọn trẻ con

cũng rất gợi cảm.”

Tôi nói: “Cậu thật là từng trải?”

Anh ta không nói, một lát sau đột nhiên thở dài: “Nhan

Tống, cậu bị ngốc sao?”

Tôi nói: “Cái gì? Gió lớn quá tôi nghe không rõ.”

Anh ta dừng chân, hai tay khoanh trước ngực, nhìn tôi

không chớp mắt: “Tôi nói, cậu là đồ ngốc sao, bọn họ hỏi mượn phòng cậu liền

cho mượn, mở miệng bảo cậu tham gia buổi liên hoan cậu lập tức tham gia, một cô

gái, không sợ đến lúc đó xảy ra chuyện gì sao?”

Tôi cười gượng hai tiếng: “Mọi người là bạn cùng lớp,

có thể xảy ra chuyện gì chứ, tư tưởng của cậu không cần phức tạp như vậy.”

Nhưng ánh mắt anh ta lập tức trở nên hung hăng, dường

như đang rất tức giận, một lúc lâu sau nói: “Nhan Tống, cậu thật sự không có

chút tự trọng nào.”

Tôi cảm thấy mình ngây người một chút. Trong ruột xông

lên mùi vị của hoàng liên[1'>, rành rọt, rõ ràng. Tôi nói: “Xin lỗi, là tôi

không có tự trọng, một mình cậu đi mua rượu đi, tôi thấy hơi chóng mặt, muốn về

trước, tạm biệt.”

Nói xong chạy nhanh như chớp.

Bút máy đại ca thấy tôi một mình tay không về giật

mình hỏi, tôi nói Lâm Kiều chê tôi đi theo vướng tay vướng chân, nên trên đường

đuổi tôi về trước.

Cậu ta nói: “Thằng nhóc này có bệnh sao? Rõ ràng nó

chủ động lôi cậu đi, tại sao lại chê cậu vướng chân vướng tay?”

Tôi nói: “Các cậu thông cảm chút, thanh niên tính tình

thất thường vậy mà.”

Bút máy đại ca lộ ra vẻ thương hại: “Làm bạn với người

mâu thuẫn như thế quả thật không dễ dàng đúng không? Vất vả cho cậu rồi, Nhan

Tống.”

Tôi nói: “Không sao, không sao.”

Hai mươi phút sau Lâm Kiều khiêng một thùng 1573[2'>

xuất hiện ở cửa làm những cậu bạn ở nhà reo lên. Những cậu bạn trước giờ chỉ

uống bia nhìn thấy rượu này cẩn thận mở, kinh ngạc hưng phấn mà nói: “A! Rượu

nha! Đây mới gọi là rượu chứ!”

Kỳ thật, mọi người đều từng nhìn thấy rượu rồi, nhưng

đột nhiên trước mắt là rượu dành cho mình nên mới cao hứng không nói nên lời.

Mà năm đó, mọi người trong phòng ai cũng muốn thử, tôi

lại hoàn toàn không ý thức được tính nguy hiểm của rượu, cũng có chút muốn thử.

Bây giờ nhớ lại, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi, vốn là nếu

không đập vỡ thì chai rượu đâu thể giết người. Vậy mà hôm đó, thiếu chút nữa

chấm dứt cuộc sống của tôi.

Nguyên nhân của toàn bộ chuyện này là một cô gái mê

những tiểu thuyết Đài Loan đề nghị mọi người chơi trò “Nói thật hay mạo hiểm”.

Tôi cảm thấy người phát minh ra trò này nhất định là một người đang yêu đơn

phương, mà người ta phát minh ra trò chơi này mục đích căn bản là để tìm hiểu

những chuyện riêng tư của người trong lòng mình.

Bút máy đại ca lấy ra một bộ bài nói luật chơi: “Bài

ai ít điểm nhất là thua, phải trả lời hoặc làm theo yêu cầu của người có bài

nhiều điểm nhất.”

Vòng thứ nhất, một nam sinh trúng chiêu, cậu ta lựa

chọn nói thật, mà vấn đề của nữ sinh đưa ra cũng biểu hiện sự ngây thơ trong

mình, vấn đề làm cho mọi người cảm thấy vô vị, cô ấy hỏi: “Học với cậu ba năm

rồi, tôi còn không biết cậu là người ở đâu, cậu là người ở đâu vậy?”

Nam sinh nói: “Ba tôi là người Cam Túc, mẹ tôi là

người Hà Nam, còn tôi sinh ra ở Tứ Xuyên, cho nên tính ra tôi là người Cam Túc,

lại là người Hà Nam, cũng coi như là người Tứ Xuyên.”

Nữ sinh bừng tỉnh: “A, thì ra là tổng hợp của người Hà

Nam, Cam Túc cũng là người Tứ Xuyên, ba tỉnh giao nhau, thật không tầm thường.”

Tôi nghĩ ba cái


Duck hunt