
.
Chơi đến lúc có người bực mình vì Tô Tiểu Đường vận khí thật tốt quá, Lâm
Tuyết vừa bị ‘trúng thưởng’ mấy lần, uống hơi nhiều, nghi ngờ nói, " Cậu không phải chơi ăn gian đấy chứ! Lần này không cho cậu rút trước, bọn
tớ rút hết rồi cậu mới được rút!"
"Dựa vào cái gì? Nói người khác chơi ăn gian, cậu tận mắt nhìn thấy à? Chưa
thấy thì đừng ở đó ngậm máu phun người!" Lý Nhiên Nhiên lập tức nhảy ra
phản bác.
"Nếu không gian lận mà thật sự do vận khí tốt, làm theo lời tớ nói cũng đâu
có tổn thất gì đúng không? Cùng lắm thì tớ cũng rút cuối cùng!" Lâm
Tuyết không chịu buông tha.
Tô Tiểu Đường kéo Lý Nhiên Nhiên, "Không sao, cuối cùng thì cuối cùng, trò chơi thôi mà, cần gì xem là thật."
Tất cả mọi người đang khó xử, nghe Tô Tiểu Đường nói xong đều thở phào nhẹ
nhõm, nghĩ thầm tính tình cô gái này thật sự không tệ, haiz, chỉ tiếc là quá béo...
Sau cùng chỉ còn hai lá bài, Lâm Tuyết ngạo mạn liếc mắt nhìn cô, "Tớ cho
cậu rút trước, như vậy sẽ không gọi là làm khó cậu đúng không."
Phương Cảnh Thâm viết vào lòng bàn tay cô một chữ "Dưới", tất nhiên ý bảo cô chọn lá bên dưới.
Tô Tiểu Đường hơi lúng túng một chút vì có cảm giác mình đang gian lận,
nhưng cảm thấy bản thân vào thời điểm này không cần thiết phải làm thánh mẫu, lựa chọn tiếp tục giả vờ, nam thần nói gì nghe nấy.
Tô Tiểu Đường lật bài lên, mọi người tập trung nhìn vào —— đại vương!
Mặt Lâm Tuyết trắng nhợt, cầm lấy lá bài cuối cùng lật lên, mở ra nhìn
xong, mặt liền đen lại. Mọi người đều tò mò tiến lại nhìn bài của cô,
sau đó nhịn không được bật cười: "Tiểu vương!"
Tuy làm như vậy có vẻ không được tốt lắm, nhưng không thể không thừa nhận, cảm giác chơi ăn gian thật sự rất tuyệt.
“Tiểu Đường cậu thật là lợi hại” Lý Nhiên Nhiên mừng rỡ ôm cổ cô, nói xong
liền nhìn sang khuôn mặt như đất của Lâm Tuyết ở phía đối diện : “Có câu nói như thế nào ấy nhỉ? Không tự tìm đường chết sẽ không phải chết!
Muốn hại người khác phải xem lại bản thân có đủ trình độ hay không?”.
Lâm Tuyết tức giận, trừng mắt nhìn sang: “Cậu…”.
“Tôi làm sao? Ngược lại là cậu, chắc sẽ không chơi xấu đâu nhỉ? Nói thật hay là phiêu lưu đây, nhanh chọn đi! Tôi thấy cậu chọn nói thật thì tốt
hơn,dù có hỏi chuyện gì, nếu cậu nói không đúng sự thật, chúng tôi cũng
đâu có biết, phải không?” Lý Nhiên Nhiên nói với vẻ mặt khinh thường.
Bị cồn và cơn tức giận làm cho đầu óc mụ mẫm, Lâm Tuyết rất dễ bị khích
tướng, vỗ bàn nói: “Tôi chọn phiêu lưu! Có điều, tôi muốn Tống Minh Huy
giúp tôi, đừng quên lúc nãy cậu cũng nhờ bạn trai giúp cậu uống rượu!”.
“Được thôi! Đằng nào hai người, ai đánh cũng đều giống nhau!” Lý Nhiên Nhiên
nói xong, hưng phấn đi tới trước mặt Tô Tiểu Đường: “Tình yêu à, suy
nghĩ cho kỹ đó, hôm nay phải chỉnh chết đôi cẩu nam nữ này!”
Tô Tiểu Đường có chút khó xử, do dự nói: “Bỏ đi… Trò chơi thôi mà, cần gì phải khiến cho tất cả mọi người khó xử”.
Lý Nhiên Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chọc chọc vào ót của cô: “Sao cậu có thể nhu nhược đến vậy! Chính vì cậu quá yếu đuối mới luôn
bị ức hiếp! Mình nói với cậu, cậu bảo Tống Minh Huy hôn Trịnh Phương đi, không phải Trịnh Phương vẫn thích Tống Minh Huy đó sao, cậu giúp cô ta
một tay đi!”.
Giọng nói của Lý Nhiên Nhiên không lớn cũng không nhỏ, một vài người bên cạnh bao gồm cả Lâm Tuyết và Tống Minh Huy đều nghe thấy, Lâm Tuyết hận đến
nỗi nghiến răng kèn kẹt, Tống Minh Huy xem như là vừa vui vừa buồn, vui ở chỗ dáng vẻ của Trịnh Phương thật ra không tệ, lại luôn có ý với mình,
ám muội với người phụ nữ như vậy một cách quang minh chính đại sẽ chẳng
có người đàn ông nào mà không thích, còn buồn, dĩ nhiên là về cô bạn gái rất thích ăn dấm chua của mình.
Tất cả mọi người đều đang chờ xem kịch vui, Tô Tiểu Đường gãi đầu, vẫn không đồng ý: “Cái này không tốt lắm đâu…”.
Lý Nhiên Nhiên bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đành thôi vậy: “Cậu… Mặc kệ cậu… Cậu tự suy nghĩ đi!”.
Tống Minh Huy thở phào một hơi, nghĩ thầm đúng như anh ta dự đoán, tuy dáng
người của Tô Tiểu Đường quá tệ, không có cách nào để mang cô ra ngoài
gặp người ta, nhưng ngược lại tính tình vô cùng tốt, qua lại với cô
ngoại trừ việc không thể thỏa mãn lòng hư vinh của một người đàn ông,
thì những chuyện khác lúc ở chung vẫn rất hòa hợp, đi theo Lâm Tuyết
tính nết đại tiểu thư vừa chua ngoa vừa ngang ngược, lâu lâu anh ta cũng có chút nhớ nhung sự ôn nhu chăm sóc của Tô Tiểu Đường, chẳng qua nếu
cho anh ta chọn lại một lần nữa, đương nhiên anh vẫn sẽ lựa chọn Lâm
Tuyết, nét đẹp bên trong dáng vẻ mập mạp thì vẫn chỉ là cái đẹp bên
trong dáng người mập mạp mà thôi.
Tô Tiểu Đường ném ánh mắt trưng cầu ý kiến về phía Phương Cảnh Thâm, thái
độ của Phương Cảnh Thâm dường như là tùy cô muốn làm thế nào thì làm.
Vì thế Tô Tiểu Đường nhìn về phía Tống Minh Huy, mở miệng nói: “Yêu cầu
của tôi rất đơn giản, cũng coi như không hơn đại phiêu lưu là mấy, anh
nói một câu “Thực xin lỗi, tôi sai rồi” với Thịt Viên nhà tôi là được
rồi”.
Tô Tiểu Đường nói xong, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
“Các người quá đáng lắm rồi đó” Lâ