Snack's 1967
Nam Thần Biến Thành Cún

Nam Thần Biến Thành Cún

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325254

Bình chọn: 9.00/10/525 lượt.

t cái, chua ngoa nói: “Em làm

sao? Tống Minh Huy anh cũng đừng quên có được đơn đặt hàng lớn như vậy

là nhờ ai!”.

Ánh mắt xung quanh đều chiếu thẳng vào người Tống Minh Huy làm anh ta xấu

hổ không thôi, đề phòng cô ta lại nói ra những lời khó nghe, anh chỉ có

thể làm như cô vợ nhỏ mà cúi đầu khuyên can.

Trịnh Phương ở bên cạnh nở nụ cười vì vừa thực hiện được ý đồ.

Bởi vì tất cả mọi người đều phải đi làm nên không chơi quá muộn, gần 12h thì buổi họp mặt cuối cùng cũng chấm dứt.

“Đúng là một vở kịch hay! Ha ha ha, không thể ngờ được trước khi đi còn xem

được một màn hay như thế!” Lý Nhiên Nhiên nói xong lén lút kéo Tô Tiểu

Đường sang một bên, hưng phấn hỏi: “Thế nào thế nào?”.

Vẻ mặt Tô Tiểu Đường mờ mịt: “Cái gì thế nào? À, lần cuối cùng đó cậu đúng là rất may mắn” Cô cũng không nói dối Lý Nhiên Nhiên, cho nên Lý Nhiên

Nhiên mới thật là người gặp vận may.

Lý Nhiên Nhiên lườm cô: “Cậu đúng là cô gái không hiểu phong tình là gì,

mình không nói cái này! Ý mình muốn hỏi cậu thấy Tiểu Trần thế nào?”.

“Tiểu Trần? Tiểu Trần làm sao?”.

Lý Nhiên Nhiên hoàn toàn hết chỗ nói: “Rốt cuộc cậu sống lâu như vậy để

làm gì? Tiểu Trần ân cần với cậu như thế mà cậu ngay cả một chút cảm

giác cũng không có sao? Người ta có ý với cậu đó”.

Vẻ mặt của Tô Tiểu Đường càng ngây ra: “Không thể nào? Sao mình lại không thấy?”.

“Mình đoán ngay cả cún nhà cậu cũng nhìn ra, thấy có người cố ý đến gần cậu

liền tuyên bố chủ quyền với người bên cạnh, vừa thấy Tiểu Trần có ý đồ

muốn ngồi sát lại gần cậu liền trừng người ta, Tiểu Trần vừa lén nói với mình Thịt Viên hung hăng quá báo hại anh ta không dám lôi kéo làm quen, kết quả cô chủ như cậu lại ngốc đến mức ngay cả cún cũng nhìn thấy còn

cậu thì chưa phát hiện ra”.

“Hả? Có sao?” Tô Tiểu Đường càng thêm kinh ngạc, cô nghĩ chắc là Lý Nhiên

Nhiên hiểu lầm rồi, có lẽ là vì Phương Cảnh Thâm biến thành cún trên

người đã có sẵn cảm giác khiến người ta áp bách, có thể đó là nguyên

nhân làm cậu ta sợ hãi chăng?

Phương Cảnh Thâm bị vạch trần nét mặt không chút thay đổi ngồi chồm hổm giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại buồn bực, biểu hiện của anh có rõ ràng

như thế không? Cũng may phản ứng của Tô Tiểu Đường có hơi chậm chạp…

Lý Nhiên Nhiên thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai của cô: “Tiểu Đường, cậu

nên nắm bắt lấy tình yêu, nếu tiếp tục như vậy rất nhanh cậu sẽ mất đi

bản năng của một người phụ nữ đó”.

Tô Tiểu Đường : “…”.

Lý Nhiên Nhiên tình ý xấu xa giảng đạo cho cô hơn nửa ngày, cuối cùng mới

chịu buông tha cho cô, Tô Tiểu Đường đã mệt mỏi từ sớm, nhanh chóng dẫn

Phương Cảnh Thâm ra bãi đậu xe, kết quả vừa vào xe thắt dây an toàn

xong, Tô Tiểu Đường nhìn Phương Cảnh Thâm một cái, đột nhiên phát hiện

không thấy khăn quàng cổ của anh đâu nữa.

“Hỏng rồi! Hình như để quên trong phòng bao! Anh ở đây chờ tôi một chút, tôi

đi lấy, sẽ quay lại nhanh thôi” Tô Tiểu Đường chạy nhanh xuống xe, quay

trở lại tìm khăn quàng cổ.

Cô nhớ rõ lúc còn đi học có một khoảng thời gian trong đám nữ sinh rất

thịnh hành việc tự tay đan khăn quàng cổ rồi đưa cho người con trai mình thích, khi đó Tô Tiểu Đường cũng đan một cái, chẳng qua đến phút cuối

lại không tặng mà thôi, tuy khăn quàng cổ này không phải tự mình đan,

cũng không phải tặng cho “Người” kia, nhưng đối với cô mà nói có một ý

nghĩa rất đặc biệt.

Tiểu Đường thở hồng hộc chạy trở lại tìm khăn quàng cổ, phòng bao đã được

dọn dẹp, bên trong cũng không thấy khăn quàng cổ, vì thế phải đến trước

sảnh để hỏi, cuối cùng cũng tìm về được…

Tô Tiểu Đường cầm khăn quàng cổ quay trở lại bãi đậu xe, mở cửa xe ra, lại phát hiện, không thấy Phương Cảnh Thâm đâu cả.

Phương Cảnh Thâm tuyệt đối không thể nào rời khỏi cô khi chưa nói lời nào, trừ phi là gặp phải tình huống đặc biệt, hoặc có lẽ là... bị ép buộc phải

rời đi.

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Tô Tiểu Đường cảm thấy lo sợ, nắm chặt

khăn quàng cổ trong tay, sao cô lại có thể sơ ý như vậy, bỏ anh ở lại

một mình, cho dù chỉ là vài bước cũng không nên để anh rời khỏi tầm mắt

của mình!

Tô Tiểu Đường tìm toàn bộ bãi đỗ xe và vài chỗ xung quanh đó cũng không

tìm thấy, đứng trước cửa KTV mà đầu óc hỗn loạn, hoang mang lo sợ nhìn

bóng đêm mịt mờ và dòng xe qua lại trên đường lớn, không biết nên tiếp

tục đến nơi khác tìm hay là vẫn cứ đứng ở đây đợi, nếu như đi xa, ngộ

nhỡ Phương Cảnh Thâm tự mình quay lại không tìm được cô thì phải làm sao bây giờ?

"Tiểu Đường?" Lý Nhiên Nhiên đứng cách đó không xa vì mãi trò chuyện với Tiểu Trần nên vẫn chưa ra về, đang chuẩn bị vẫy tay tạm biệt, lại thấy Tô

Tiểu Đường có vẻ hoảng loạn, vậy nên vội vàng chạy đến hỏi, "Tiểu Đường

xảy ra chuyện gì vậy?"

Tô Tiểu Đường vừa nhìn thấy Lý Nhiên Nhiên vành mắt lập tức đỏ hoe, cả

người đều đang run rẩy, trả lời một cách đứt quãng, "Không thấy... không thấy Thịt Viên... Khăn quàng cổ... Đều tại mình..."

Lần đầu tiên Lý Nhiên Nhiên thấy Tô Tiểu Đường hoảng sợ đến vậy, vội ôm lấy cô, cẩn thận an ủi cô: "Đừng nôn nóng, không sao đâu, từ từ nói, rốt

cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao không th