
nữa, gọi như vậy thân thiết hơn!"
Phương Cảnh Xán: "..." Cũng không sai.
Tổng giám đốc Mục cùng ba người nói chuyện với nhau thật vui, một đám nhân
viên kẻ trong tối kẻ ngoài sáng bốn mắt nhìn nhau đầy thâm ý.
Phương Cảnh Thâm liếc nhìn đồng hồ đeo tay giục: "Đi mở cửa xe đi."
"Hả?" Phương Cảnh Xán không hiểu ý anh trai nói, nhìn anh một lúc, còn tưởng rằng anh chỉ đưa Tô Tiểu Đường đi.
"Không phải muốn ăn cơm sườn sao? Suy nghĩ cái gì, đi siêu thị thôi! Nguyên
liệu nấu ăn dự trữ cho một tuần trong tủ lạnh bị em ăn sạch chỉ trong
vòng ba ngày."
Phương Cảnh Xán vừa nghe xong lập tức cười đến mức vẻ mặt xán lạn, "Anh à, sao không nói sớm! Lên xe lên xe! Em đi mua thức ăn! Mua nhiều một chút mới được!"
Vì vậy, mọi người nhìn thấy ba người không hề ầm ĩ, ngược lại còn rất vui
vẻ cùng nhau lên xe, trước khi đi bọn họ còn thân thiết cẩn thận mở cửa
xe cho Tô Tiểu Đường.
"Vậy mới nói... Đây rốt cuộc là tình huống gì?"
"Chồng Tô Tiểu Đường quen Tổng giám đốc Phương?"
"Hơn nữa tổng giám đốc Mục cũng quen..."
"Ngại quá, tớ to gan đưa ra một giả thiết thế này!"
"Dài dòng! Nói mau đi!"
"Tớ nhớ hình như chủ tịch Phương có hai người con trai, còn nghe nói lúc
đầu tổng giám đốc của công ty không phải là tổng giám đốc Phương bây
giờ, mà là con trai lớn của chủ tịch Phương..."
"Vậy nên ý của cậu là..."
"Ôi trời ạ! Không thể nào! Chết mất thôi!"
"Mục Dao chắc chắn đã mang hết chuyện lúc trưa nói cho Tô Tiểu Đường!"
"Ôi —— còn ngay lúc tớ nói mấy lời khó nghe! Tiểu Ngải à... Cuối cùng tớ
cũng hiểu được cái gì gọi là họa từ miệng mà ra! Không ngờ chỗ dựa của
Tô Tiểu Đường còn vững chắc hơn cả Mục Dao..."
***
Tô Tiểu Đường nhận ra lần xuất hiện này của Phương Cảnh Thâm là có mục đích, sốt ruột hỏi một câu: "Vậy là... xong rồi sao?"
Phương Cảnh Thâm: "Chẳng lẽ em muốn mọi chuyện tồi tệ hơn nữa sao?"
Tô Tiểu Đường lắc đầu nguầy nguậy.
Phương Cảnh Xán nhìn thấy cảnh Tô Tiểu Đường lắc đầu qua kính chiếu hậu, "Chị
dâu à chị lắc đầu cái gì chứ! Có biết bao cô gái muốn nói chuyện với em, muốn tạo scandal với em, em cũng không thèm để ý! Em chỉ vì cơm sườn,
bún thịt, gà om hành hoa, tôm rim, cá hấp chua ngọt nên mới cố gắng mà
làm thôi..."
Tô Tiểu Đường: "Vậy thì thật là cảm ơn cậu..."
Nhìn bộ dáng càng ngày càng ngốc nghếch của em trai mình, Phương Cảnh Thâm
khẽ liếc mắt nhìn cậu ta không nói gì, rõ ràng đối với cậu ta đã xem như hết thuốc chữa.
Phương Cảnh Thâm theo thói quen dùng ngón tay sờ sờ gương mặt của bà xã mình,
cưng chìu giống như đang chơi đùa với thú cưng, tuy rằng năm tháng tạo
cho anh tính cách vốn có, cô vẫn chưa tỏ ra qua mức thân thiết, nhưng
hôm nay có chuyện xảy ra đã biết tìm anh thương lượng, đã là tiến bộ rất lớn, cô gái mạnh mẽ đã phần nào trở nên dịu dàng nhu thuận.
"Đừng lo lắng, không sao, ngay từ đầu anh vẫn luôn giấu diếm thân phận của
em. Trong khoảng thời gian này xem như em ra ngoài xã giao, để em biết
người nào có thể kết bạn, người nào không, tránh khỏi sau này khi thân
phận được tiết lộ sẽ bị người ta lợi dụng."
Phương Cảnh Xán ở bên cạnh nghe được lời này không nói gì, với trí thông minh
của bà xã anh trai, anh ta cũng tốn không ít công sức rồi.
Hết lần này tới lần khác đương sự lúc nào cũng ngốc nghếch nghĩ rằng chỉ số thông minh cùng tình yêu của mình bị khinh bỉ, ngoài mặt hạnh phúc
nhưng trong lòng lại lo sợ không thôi...
***
Lúc đến siêu thị, Phương Cảnh Xán giống như thảo nê mã bị tuột dây cương, chỉ trong chốc lát xe đẩy đã chất đầy đồ.
"Chị dâu, em muốn ăn cái này cái này còn có cái này nữa!"
Nơi này bán nhiều hàng hóa, miệng càng ngày càng liến thoắn, bất ngờ có
được Tô Tiểu Đường dọn đến nấu ăn dọn dẹp, mọi công việc xã giao cậu đều từ chối hết, ba ngày thì có hai ngày là về nhà ăn cơm.
Đương nhiên, còn có một một nguyên nhân quan trọng hơn—— vì muốn phá đám Phương Cảnh Thâm.
Cậu tính toán rất tỉ mỉ, trước kia bị Phương Cảnh Thâm áp bách nhiều năm
như vậy, bây giờ mà cuốn gói rời đi thật quá thiệt thòi.
Vì vậy, cậu làm theo cách ngược lại, vừa mới dọn ra ngoài ở hai ngày đã
lót tót trở về, cả ngày như con ong cứ vo ve bay qua bay lại trước mặt
hai người.
Mục tiêu cuối cùng của cậu là lượn lờ đến lúc Phương Cảnh Thâm không chịu đựng được nữa mới thôi.
***
"Phương Cảnh Xán, chú qua đây." Phương Cảnh Thâm đứng trong phòng bếp gọi một tiếng.
Lúc đó, Phương Cảnh Xán đang bày ra bộ dạng như đại gia nằm dài trên ghế
sofa xem TV, trong tay còn đang cầm một túi đồ ăn vặt mà mấy hôm trước
vừa chuyển đến từ cửa hàng của Tô Tiểu Đường, nghe vậy không tình nguyện nói: "Làm gì! Em muốn xem tivi!"
Phương Cảnh Thâm: "Rửa rau, hoặc là ra cửa quẹo phải cút ra khỏi nhà."
Phương Cảnh Xán: "..."
Trước đây bị anh ta uy hiếp bằng cách giữ lại nhà, bây giờ lại bị anh ta uy hiếp bằng cách muốn đuổi cậu ra khỏi nhà.
Còn có thể sống thoải mái được không?
Phương Cảnh Xán nhận lệnh chạy đến cắt hành tây, cay đến mức nước mắt ràn rụa, "Lá rơi loạn lạc trong giá rét, rơi đầy mặt ta. Ngô huynh trọng sắc khiến
tim ta đau đớn. Lời huynh nói như băng