
trâm đâm vào lòng ta. Đệ đệ thật
sự rất đau lòng..."
***
Không gian chật hẹp tại gian bếp, khắp nơi đều là màu hồng.
Lúc Tô Tiểu Đường cắt rau, nếu không có người bên ngoài Phương Cảnh Thâm sẽ ôm eo cô, bước đến hôn một cái...
Lúc Phương Cảnh Thâm ăn thịt nguội, vẻ mặt Tô Tiểu Đường sẽ trở nên mê mẩn
len lén lấy điện thoại ra chụp một tấm, Phương Cảnh Thâm ngoái đầu lại
nhìn cười dịu dàng, đút cô một miếng gỏi ngó sen non mềm...
Ăn noãn hoa, đầu tiên Tô Tiểu Đường sẽ gắp cho Phương Cảnh Thâm nếm thử...
Xung quanh chiếc bàn, hai người bọn họ cùng một chú cún đều rất vui vẻ...
Phương Cảnh Xán phát hiện ra bản thân mình còn cô đơn hơn cả một chú cún,
trong lòng bi thương lệ chảy thành sông, rốt cuộc cậu cũng phát hiện ra
mình đã hoàn toàn sai lầm, cậu không phải đang chọc tức Phương Cảnh
Thâm, mà là đang làm khó bản thân mình...
Cuộc sống này làm sao chịu đựng được...
Lúc Phương Cảnh Xán sắp không còn sức lực để cố thủ trận địa, bị cảnh quân
địch ân ái đến nỗi mắt cũng sắp mù lòa, có một ngày, trên đường về nhà
cậu nhặt được một chú mèo nhỏ.
Chú mèo nhỏ có bộ lông vàng óng mềm mại mượt mà, đáng yêu đến động lòng
người, nhưng vì là mèo hoang, sau khi mang về rất khó làm thân.
Phương Cảnh Xán phải mất rất nhiều thời gian mới xây dựng được tình cảm tốt
đẹp với nó, vui vẻ đặt tên cho nó là Tiểu Nhuyễn. (Mềm mại)
Mỗi ngày khi đói bụng tên tiểu tử đó sẽ đi vòng quanh chân cậu, lúc buồn
chán sẽ nhảy lên bụng cậu cùng nhau đùa giỡn, lúc bị bỏ mặt sẽ cọ cọ đầu vào người cậu mong được vuốt ve, thanh âm vừa như làm nũng vừa như quấn quít, siêu cấp đáng yêu, chẳng mấy chốc đã chữa được vết thương trong
lòng cậu.
Phương Cảnh Xán dốc lòng chăm sóc, Tiểu Nhuyễn cũng không phụ kỳ vọng của cậu, trong nhà, nó chỉ tỏ ra thân thiết với cậu, hoàn toàn không để ý đến
Phương Cảnh Thâm.
Dựa vào điểm này, Phương Cảnh Xán cưng chìu nó, xem nó như cả bầu trời, cái gì cũng cho nó thứ tốt nhất, sau khi tan sở trở về cậu đều dành thời
gian chơi với mèo, cơm nước, tắm rửa, ngay cả việc dọn dẹp phân cho nó
đều do một tay cậu làm.
Vì phải ra nước ngoài công tác, Phương Cảnh Xán không hề muốn giao Tiểu
Nhuyễn cho Tô Tiểu Đường, nhưng phải nhờ cô chăm sóc nó giúp cậu ba
ngày.
"Chị dâu, nuôi mèo không giống như nuôi chó, Tiểu Nhuyễn nhà chúng ta rất
yếu đuối, chị đừng bao giờ nuôi nó như nuôi Thịt Viên, mọi chuyện cần
lưu ý em đều viết vào sổ ghi chú rồi, chị đọc kỹ một chút, việc gì không rõ thì điện thoại hỏi em nhé!"
"Biết rồi, tôi nhất định sẽ thay cậu chăm sóc nó thật tốt."
"Tiểu Nhuyễn à, anh đi nhé, phải nhớ đến anh có biết không?"
Tiểu Nhuyễn được chăm sóc tốt nên tròn vo như quả bóng cứ cọ cọ vào ống quần cậu, "Meo meo ~ "
Trong nháy mắt Phương Cảnh Xán cảm thấy mình như được ánh mặt trời chiếu rọi, cả người đều thăng hoa.
***
Ba ngày sau.
Buổi tối khi Phương Cảnh Xán quay về, người mang trọng trách là Tô Tiểu Đường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chăm sóc chú mèo con này thật chẳng dễ dàng gì, rất hiếu động, không cẩn
thận sẽ đụng đầu vào đâu đó, hơn nữa Thịt Viên lúc nào cũng hiếu kỳ đi
theo phía sau nó chơi đùa, Tô Tiểu Đường không thể khinh suất dù chỉ một giây, cũng may ba ngày đã trôi qua một cách bình an, bảo bối Tiểu
Nhuyễn của Phương Cảnh Xán rất khỏe mạnh không hề xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng... Chính cô lại ra vấn đề lớn! Sai, nói một cách nghiêm túc thì Tiểu Nhuyễn cũng xảy ra vấn đề lớn!
Nói chung, lúc Tô Tiểu Đường ngồi trên chiếc ghế cao ngước mặt một góc chín mươi độ sắp xếp lại đồ đạc trong gian bếp, cả người... Không, bây giờ
phải gọi cả thân mèo Sparta.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này? Cô hoàn toàn không nhớ gì cả...
Cô chỉ nhớ mình đang chuẩn bị vào phòng bếp ép trái cây, kết quả lại không nhớ tại sao lại lăn ra bất tỉnh nhân sự, lúc tỉnh dậy đã thấy thân thể
mình nằm trên nền nhà —— cô cảm thấy mình rất tỉnh táo, dùng đôi mắt mèo nhìn thân thể chính mình.
Mấy cái chân mập mạp béo tròn này, cơ thể được Phương Cảnh Xán nuôi thành
tròn vo, tiếng kêu meo meo meo meo thật nhỏ nhẹ đáng yêu...
Tình cảnh này thật giống như lúc Phương Cảnh Thâm bị biến thành cún khiến cô gần như sụp đổ, cô đứng ở đó mười phút vẫn chưa thể nào tỉnh hồn lại
được.
Ông trời trêu đùa hơi quá rồi!
Trong mười phút, cuối cùng cô cũng xác định mình không phải nằm mơ, bị buộc
phải tiếp nhận sự thật này, bắt đầu suy nghĩ cách thông báo cho Phương
Cảnh Thâm biết chuyện có thể sẽ khiến anh phát điên này.
Điện thoại di động, điện thoại bàn, IPAD... Toàn bộ đều để trên bàn, nhưng
đối với một chú mèo con những thứ ấy lớn lao biết bao, cô chẳng thể nào
động đến.
Vậy nên cô chạy ra mảnh đất trong vườn dùng chân cào cào vào lớp đất vài
cái, chuẩn bị chờ khi Phương Cảnh Thâm về kéo anh ra đây xem, nhưng ai
ngờ tên nhóc Thịt Viên cũng theo đến, mỗi lần cô vừa mới viết xong chữ,
liền bị Thịt Viên nhanh chóng phá hỏng hết, hơn nữa cô đi đâu Thịt Viên
đều đi theo đến đó, cuối cùng hại cô mệt mỏi đến chẳng còn sức lực nhưng không thể làm gì được...
Thân thể này quá dễ mệt mỏi, Tô