
khiến cô gần như sụp đổ...
Lúc Phương Cảnh Thâm tắm rửa xong lau tóc đi ra, nhìn thấy con mèo nhỏ vừa
rồi còn quấn quýt lấy chân anh bây giờ đã mệt mỏi nằm dài ra đất, giống
như bị chủ nhân vứt bỏ, bộ dáng bé nhỏ thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Phương Cảnh Thâm đang muốn nhấc chân, lại bất giác dừng bước, đồng thời ngồi xổm xuống.
Cảm thấy có bóng đen đang phủ trên đỉnh đầu, lỗ tai Tô Tiểu Đường run lên
một cái ngẩng đầu, sau khi nhìn đến Phương Cảnh Thâm, ánh mắt màu hổ
phách của cô bỗng chốc chiếu lấp lánh, cực kỳ kích động "Meo meo" một
tiếng.
Chẳng lẽ Phương Cảnh Thâm đã phát hiện ra điều gì sao?
Cô cô gắng dùng móng cào cào lên đùi anh, cố viết chữ, nhưng trong lúc hỗ loạn, không biết anh có hiểu được gì không.
"Sao lại bẩn thế này?" Phương Cảnh Thâm liếc mắt quan sát nó nói.
Vẫn không phát hiện...
Tô Tiểu Đường nhất thời thất vọng vô cùng, dùng ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm vào tay của Phương Cảnh Thâm.
Phương Cảnh Thâm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, trong đầu khẽ dấy lên tia hoảng
loạn, anh cau chặt mày, nương theo ánh mắt của con mèo nhỏ nhìn vào tay
mình, sau đó như quỷ thần xui khiến đưa tay ra trước mặt nó.
Ngay lúc Tô Tiểu Đường kích động chuẩn bị viết chữ vào lòng bàn tay Phương
Cảnh Thâm, dưới lầu truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết của Phương Cảnh Xán.
"Anh! Anh!! Anh ơi!!! Anh anh anh anh anh! Không xong rồi, chị dâu ngất xỉu!"
Sắc mặt của Phương Cảnh Thâm lập tức thay đổi, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Tô Tiểu Đường vừa tức vừa buồn, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể nói cho anh biết.
Hiện tại còn để anh thấy cơ thể cô ngất xỉu không rõ nguyên nhân, phải làm sao bây giờ...
Lúc Tô Tiểu Đường theo xuống lầu, thấy trên mặt của Phương Cảnh Thâm đầy mồ hôi, một con mèo không thể làm gì.
Cả người Phương Cảnh Thâm đầy mồ hôi ôm thân thể của cô, nét mặt tràn đầy
thấp thỏm lo âu, thân thể đều lộn xộn, đây chính là Phương Cảnh Thâm,
người lúc nào cũng bình tĩnh, điềm nhiên sao?
Cô đột nhiên phát hiện, bản thân thầm mến anh nhiều vậy rồi, chưa bao giờ
thật sự hiểu cho tình cảm của anh, bao gồm cả tình cảm của anh dành cho
mình.
Vì người bị ngất ở phòng bếp, cho nên anh nghi ngờ cô bị ngộ độc thức ăn,
Phương Cảnh Thâm ôm Tô Tiểu Đường rời đi trước, Phương Cảnh Xán ở lại
lấy mẫu thức ăn trong phòng bếp chuẩn bị mang đi xét nghiệm.
Sau khi về nhà Phương Cảnh Xán đổi một chiếc mũ đơn giản, Tô Tiểu Đường
nhân cơ hội rón rén nhảy vào cái mũ của cậu núp vào trong, sau đó cùng
cậu đến bệnh viện.
Hai người chạy lên chạy xuống bận rộn hơn nữa ngày, sau cùng kết quả kiểm tra không phải do ngộ độc thức ăn.
Càng làm hai người họ sợ hãi hơn là, tình huống của Tô Tiểu Đường cùng tai
nạn xe của Phương Cảnh Thâm năm ngoái lại có phần giống nhau.
Chỉ là Phương Cảnh Thâm vì bị tai nạn xe nên não bị va đập dẫn đến hôn mê,
còn trên cơ thể của Tô Tiểu Đường thì hoàn toàn không phát hiện bất cứ
dấu hiệu bị thương nào, cứ như vậy mà rơi vào trạng thái hôn mê.
Lúc đó Phương Cảnh Thâm cùng mấy chuyên gia phụ trách tiến hành hội chẩn,
cũng thử các loại phương pháp, đều không thể làm Tô Tiểu Đường tỉnh lại.
"Bác sĩ Phương, cậu suy nghĩ kỹ một chút, trước khi bệnh nhân ngất xỉu thật sự không xảy ra chuyện gì khác thường chứ?"
Vẻ mặt Phương Cảnh Thâm trở nên hoảng hốt, không biết có nghe được lời vị bác sĩ kia hỏi hay không.
Phương Cảnh Xán gãi đầu, trả lời thay Phương Cảnh Thâm: "Ba ngày nay tôi không ở nhà, cũng không biết chị dâu ở nhà có gặp chuyện gì không, nhưng lúc
tôi đi chị ấy vẫn còn rất khỏe mạnh."
"Sức khỏe của bệnh nhân rất bình thường, cơ bản có thể loại trừ khả năng do
phát bệnh mà trở nên như vậy, vấn đề duy nhất có thể là do tâm lý."
"Tâm lý?" Phương Cảnh Xán sờ sờ cầm của mình suy nghĩ gì đó rồi liếc mắt nhìn Phương Cảnh Thâm.
Chị dâu Tiểu Đường sống chung với người anh trai biến thái này có thật xảy ra vấn đề gì hay không cũng không biết được.
"Đúng vậy." Vị bác sĩ bên cạnh nhìn về phía Phương Cảnh Thâm đề nghị, "Có
tiện nói một chút về chuyện sinh hoạt vợ chồng được không? Đương nhiên,
càng chi tiết càng tốt."
Phương Cảnh Thâm vẫn không để ý tới ông ta, đỡ trán, vẻ mặt vô cùng phức tạp, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Phương Cảnh Xán nhún nhún vai, "Anh ấy chắc là chịu đả kích quá lớn, hay là để tôi nói! Giáo sư Bạch ông cũng biết, tính cách của anh trai tôi, người
bình thường thật sự rất khó tiếp cận. Tuy thường ngày anh ấy vẫn sinh
hoạt giống mọi người, nhất là đối với bệnh nhân vui vẻ như cây trong gió xuân, nhưng nếu muốn có quan hệ gần hơn thì dường như không thể, trừ
phi chính anh ấy chủ động tiếp cận người ta. Chị dâu tôi, thuộc về dạng
người hơi thiếu suy nghĩ, nhất là đối với anh trai tôi, vốn chính là nói gì nghe đó. Thầm mến anh tôi nhiều năm vậy rồi, vất vả lắm mới được bên nhau, anh ấy lại đào hoa như vậy, cho dù khi kết hôn, cũng có không ít
hộ sĩ, nữ bệnh nhân yêu thương nhung nhớ vẫn hướng về anh ấy, chị dâu
nhất định sẽ không có cảm giác an toàn, chị ấy cũng không phải là người
thích oán trách người khác, nói không chừng cứ