
òa để trò chuyện với đứa bé: “Em cũng có thể ngáng chân anh lại mà”.
Tô Tiểu Đường: “…”.
Tô Kiến Thụ: “…”.
“Tô Hạo Dương! Bố cảnh cáo con một lần cuối, nếu con không nghe lời, bố sẽ
đập máy chơi game của con ngay lập tức! Đi tới ghế sofa cho bố! Ngay lập tức, tức khắc”.
Thằng bé bị nắm trúng điểm yếu, oán hận trừng mắt liếc hai người một cái, sau đó ngoan ngoãn chạy lại ghế sofa ngồi lên ngay ngắn.
Tô Kiến Thụ nhíu mày: “Tiểu Đường, đi thôi, lên lầu nói chuyện với bố”.
“À…” Tô Tiểu Đường lo lắng, quay đầu nhìn Phương Cảnh Thâm một cái.
Phương Cảnh Thâm vén sợi tóc không ngay ngắn của cô ra sau tai, ôn nhu nói: “Đi đi, anh ở đây đợi em”.
Lúc này Tô Tiểu Đường bước một bước rồi quay đầu nhìn lại, sau đó theo sát lên lầu.
Trước khi vào phòng sách, cô nhìn thấy thằng bé phá phách Tô Hạo Dương thừa
dịp Tô Kiến Thụ không chú ý, vẻ mặt không có ý tốt mà nhìn về phía
Phương Cảnh Thâm giơ cánh tay nhỏ bé lên, rất rõ ràng trong lòng bàn tay lén lút cầm cái gì đó…
Phương Cảnh Thâm chỉ nghiêng đầu nhìn cậu nhóc một cái, sau đó chỉ nhìn thấy
vẻ mặt của thằng bé rất hoảng sợ, trừng lớn hai mắt, tiếp đó sắc mặt như gặp quỷ chạy như điên về phòng mình, “Ầm” một tiếng đóng cửa lại….
***
Vào phòng sách.
Tô Kiến Thụ ngồi trước bàn học, mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một
tập văn kiện dày cộm đẩy đến trước mặt Tô Tiểu Đường: “Cầm xem đi”.
Tô Tiểu Đường nghi ngờ mà lật nhìn tập văn kiện, tất cả đều là giấy tờ bất động sản, nhà đất, còn có một số hợp đồng gì gì đó.
“Đây là…”.
“Cho con cả đấy” Tô Kiến Thụ nói.
“Cho con?” Tô Tiểu Đường nhíu mày.
“Tính tình của con quá ngang bướng, trước đây bố vốn không có cơ hội để nói
chuyện đàng hoàng với con, bây giờ con cũng đã “Thành gia lập thất”, vậy bố giao những phần liên quan đến mẹ và của bố cho con hết đấy”.
“Bố…”.
“Con nghe bố nói trước đã, suy cho cùng con gả vào nhà chồng như thế, nếu
mình không có chút gì đó phòng thân, khó tránh khỏi sẽ bị nhà chồng
khinh thường!”.
“Bọn họ sẽ không…” Tô Tiểu Đường bất mãn phản bác, tất cả mọi người Phương gia đều đối xử với cô rất tốt.
“Nói con ngốc, đúng là rất ngốc mà! Tóm lại bố giao cho con, con cứ cầm lấy
đi, coi như là của hồi môn bố chuẩn bị cho con, đây là việc mà bố nên
làm. Yên tâm, dì Ninh của con không biết đâu! Bố đã sớm cho người chuẩn
bị ổn thỏa…”.
Tô Tiểu Đường nhíu mày, tuy rằng cô thực sự không muốn người đàn bà kia
chiếm được lợi, nhưng bản thân cô cũng không muốn mấy thứ này, chung quy vẫn cảm thấy nếu cầm những thứ này chẳng khác nào tha thứ cho Tô Kiến
Thụ, vậy thì rất có lỗi với mẹ cô…
Suy nghĩ một hồi, Tô Tiểu Đường mở miệng nói: “Con muốn bàn bạc với Phương Cảnh Thâm một chút”.
Ba Tô vừa nghe thấy lập tức không vui, lật đật bỏ những thứ này vào trong
một cái túi to, rồi dứt khoát nhét vào ngực cô: “Nếu con không cần thì
vứt đi! Dù sao bố đã tặng thứ gì đó sẽ không bao giờ lấy lại!”.
Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của con gái, Tô Kiến Thụ nhịn không được nhắc nhở cô vài câu: “Là con gái, cái gì quan trọng nhất, con có biết không?”.
“Chồng…” Tô Tiểu Đường nghĩ nghĩ rồi trả lời.
Tô Kiến Thụ đen mặt: “Bây giờ trong mắt con chỉ có chồng thôi! Con bé ngốc này, không đáng tin cậy nhất chính là chồng con đó! Quan trọng nhất là
bản thân của mình! Đừng có ngu ngơ mà cả ngày vây quanh chồng của con,
sau khi kết hôn chỉ biết làm việc vặt trong nhà rồi mang thai, phải đặt
thời gian trên người mình nhiều một chút, vất vả lắm mới giảm cân thành
công, vậy thì cần phải tốn nhiều tâm huyết để bảo dưỡng nó, ở đây bố có
thẻ chăm sóc sắc đẹp, bố tự mình đến trung tâm để mua cho con đó, con
nhớ rõ nên đi shopping nhiều vào!”.
Tô Tiểu Đường hoàn toàn không ngờ đến Tô Kiến Thụ lại nói một tràng dài với mình như vậy, không khỏi có chút hoảng sợ.
Tô Kiến Thụ trông thấy nét mặt của con gái, vẻ mặt có chút cười khổ: “Nếu
nói ra con nhất định sẽ trách bố, bố không muốn con giống với mẹ…”.
Tô Tiểu Đường nghe vậy, quả nhiên thay đổi sắc mặt.
Tô Kiến Thụ thở dài, nói: “Đến lúc con lấy chồng, bố cũng chẳng thể nào
nói với con những lời này nữa, người đàn ông thói hư tật xấu nhiều như
thế, con càng đối xử tốt với cậu ta, cậu ta sẽ càng cho rằng đó là điều
hiển nhiên, đương nhiên bố hy vọng cả đời con được hạnh phúc mỹ mãn,
nhưng càng hy vọng con có thể sống được khi không có người đàn ông, một
mình cũng có thể sống tốt”.
Cuối cùng Tô Tiểu Đường vẫn cắt ngang câu nói của ông ta: “Bố, con biết bố
nói như vậy là rất đúng, nhưng mà bố không làm được không có nghĩa là
người khác không làm được! Con sẽ không vì chứng kiến một hai người
không ra gì, mà nghĩ cả thế giới này không có người đàn ông nào tốt! Hơn nữa, con không phải là mẹ, trước đây không có đàn ông, con cũng có thể
tự nuôi sống mình tốt đấy chứ!”.
Nói xong cũng không lấy đồ Tô Kiến Thụ cho cô, dứt khoát đi xuống lầu.
Khi Tiểu Đường xuống tới, chỉ thấy có một mình Phương Cảnh Thâm ngồi trên
sofa trong phòng khách, vừa rồi thằng nhóc kia đột nhiên chạy về phòng
dường như vẫn chưa đi ra.
“Nói xong chưa?” Phương Cảnh Thâm hỏi.
Tô Tiểu