
gọc bội này rồi." Phương Cảnh Thâm trả lời.
"..."
"Sợ dọa đến em nên thay đổi kế hoạch, khi đó anh mới chạm vào vai em, cơ
thể em đã cứng nhắc. Bây giờ cũng thế, chẳng qua tốt hơn một chút ..."
"Á!" Đừng nói nữa mà, cô đang xấu hổ muốn chết.
Phương Cảnh Thâm không động tay mà chuyển thành động miệng, duỗi tay ôm cô vào trong ngực, "Cho nên, khi nào thì chúng ta đi đăng ký?"
"Quá nhanh!" Bắt đầu thảo luận đề tài tiến hành theo thứ tự.
"Nhanh gì mà nhanh! Chúng ta bên nhau đã 8 năm rồi! Hơn nữa chúng ta tạm thời
đã tổ chức hôn lễ trước rồi, giờ lại bắt đầu yêu đương, cầu hôn, đăng
ký, đã chậm rất nhiều rồi. Ngoài ra hôn lễ làm đơn giản thôi, sau khi
đăng ký còn phải tổ chức tiệc cưới mời bạn bè, lại tốn không ít thời
gian, trước khi đi anh đã đồng ý với bà cố là năm nay có thể ôm
chắt........" Phương Cảnh Thâm nói một tràng, sau đó lại cau mày, nét
mặt nghiêm túc than thở: "Thời gian rất ít."
"Là anh đồng ý, em không đồng ý." Tô Tiểu Đường cáu nói một câu, còn nữa,
làm gì mà tám năm, tám năm là thời gian cô thích anh cơ mà!
Tô Tiểu Đường bất đắc dĩ lẩm bẩm; "Không phải đã nói đến khi nào em ít hơn 50 kg mới kết hôn sao? Bây giờ còn 5 kg nữa mà..."
Phương Cảnh Thâm sờ bụng không còn mềm mại như trước kia của cô nhưng cảm xúc
vẫn rất tốt. "Đã được rồi, còn giảm nữa không tốt cho thân thể, cũng
không có lợi cho việc mang thai, bây giờ cảm giác rất tốt, không cần
tiếp tục giảm..."
Tô Tiểu Đường bị hai chữ mang thai như sét đánh ngang tai.
Không hổ là bác sĩ, vấn đề xấu hổ này có thể nói ra mà mắt không cần chớp một cái.
"Đi thay quần áo, dẫn em đi ăn món ngon ."
"Vâng...."
Sống chung với Phương Cảnh Thâm ba tháng, sinh hoạt có vẻ như không có thay
đổi quá lớn, không khác mấy so với lúc Phương Cảnh Thâm ở trong cơ thể
Thịt Viên, cũng may có khoảng thời gian đó thực tập, nếu không khẳng
định cô sẽ càng luống cuống tay chân.
Lúc ban đầu bản thân nghi ngờ, không tin là sự thật, lúc nào cũng có cảm
giác chỉ một giây sau sẽ chia tay với anh, lúc đi dạo cũng không dám đi
gần vì sợ anh mất mặt, sau đó không ngừng cố gắng và kiên trì, hôm nay
Tô Tiểu Đường cũng có thể coi như tự nhiên đứng bên cạnh nam thần.
Trong gương cô gái ngũ quan xinh xắn, làn da trắng nõn xinh đẹp, vóc dáng cao mét bảy, mặc dù không gầy nhưng góc người tương ứng với chiều cao. Có
ngực có mông, hai chân lại thon dài...
Hiện giờ Tô Tiểu Đường đứng chỗ nào cũng là một mỹ nữ khiến người ta nhìn
không chớp, không còn nhìn thấy bóng dáng trong quá khứ, vóc dáng tốt,
khuôn mặt xinh đẹp, nói thay da đổi thịt cũng không quá, ngoại trừ giữa
đôi lông mày vẫn nhìn ra vài nét ngày xưa.
Phương Cảnh Thâm mang cô đến trước một cửa hàng thịt nướng, từ xa Tô Tiểu
Đường đã ngửi thấy mùi thơm mê người, lo lắng trước đây vì vấn đề cân
nặng giờ đã chuyển thành chờ mong.
Nhìn thấy tên cửa tiệm, Tô Tiểu Đường nhịn không được bật cười, "Đây không
phải là quán thịt nướng chúng ta từng đến với Phương Cảnh Xán trước kia
sao?"
Phương Cảnh Thâm cũng không chú ý, nghe đồng nghiệp không ngừng giới thiệu mới dẫn cô tới đây, được cô nhắc nhở mới nhớ ra.
"Lúc ấy Phương Cảnh Xán uống say còn rượu vào lời ra, nói nhớ anh... Đúng
rồi, hình như rất lâu rồi không thấy em trai của anh? Cậu ta đi công tác dài hạn sao?" Tô Tiểu Đường thuận miệng hỏi một câu.
"3 tháng." Phương Cảnh Thâm tính thời gian, "Tuần này chắc nó sẽ về."
Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào bên trong, khách ăn cơm và nhân viên
cửa hàng nhìn thấy đôi trai tài gái sắc đi vào không khỏi nhìn thêm vài
lần, lên tiếng xì xào bàn tán.
"Người đàn ông vừa vào thật đẹp trai! Thật có khí chất! Bạn gái anh ấy thật tốt số."
"Hâm mộ cái gì chứ, nếu cậu có dáng người nóng bỏng và gương mặt đẹp như thế cũng có thể cua được người siêu đẹp trai."
"Ừ, đúng thế, haiz, đối với chuyện xem mặt thật tuyệt vọng, đợi tớ đầu thai sẽ khác đi.."
Hai người gọi món xong sau liền hết sức tập trung ăn, cũng không nói chuyện với nhau nhiều, nhưng cũng không cảm thấy tẻ nhạt xấu hổ, bầu không khí rất tự nhiên, thân mật.
Ai yo, bộ dạng nam thần xắn tay áo lên nướng thịt thật mê người.
"Anh đừng làm nữa, để em làm cho, ngày nào cũng làm việc mệt mỏi như thế, còn phải tăng ca, ăn nhiều một chút."
Trong lòng Tô Tiểu Đường còn nhớ mong Thịt Viên, lo lắng nói: "Để Thịt Viên
một mình ở nhà thật đáng thương, hay là chúng ta ăn xong rồi về sớm một
chút đi."
Từ khi bắt đầu qua lại với Phương Cảnh Thâm, Thịt Viên không thể lúc nào
cũng theo cô, nhất là lúc hẹn hò, nam thần bảo là muốn có thế giới hai
người, Tô Tiểu Đường cũng muốn nói, thực ra mang theo Thịt Viên cũng là
thế giới hai người mà, Thịt Viên đâu phải là người.
Trước đây cô đi đâu cũng đều phải mang theo Thịt Viên, để nó một mình ở nhà
chắc chắn cả căn phòng sẽ bị hủy hoại, may mà bây giờ còn có người có
thể quản được nó.
"Lát về mang cho nó một phần." Phương Cảnh Thâm nói.
Tô Tiểu Đường gật đầu, đây cũng là ý tưởng hay, Thịt Viên chỉ cần có ăn sẽ lập tức vui vẻ, tuy rằng Phương Cảnh Thâm rất nghiêm khắc với Thịt Viên nhưng cũng biết ý