
a một vòng, không tìm ra búa, chùy
tử, mấy thứ linh tinh gì gì đó, có chút uể oải.
Nến chậm rãi cháy, ánh nến chiếu sáng cái bàn, ta đột
nhiên liền thấy dưới bàn có khắc hoa văn bị chạm rỗng, khóe môi chậm rãi gợi
lên.
Có.
Ta kéo ghế dựa vào mép bàn, cẩn thận so sánh chân ghế
cùng khe hở của hoa văn. Lúc tìm được khe hở thích hợp rồi, liền vật vã đem
chân bàn nhét vào khe hẹp. Xong rồi ta lại lôi một cái ghế khác đến để leo lên
cái ghế đang treo giữa không trung kia, sau đó, không có việc gì khác ngoài
việc đem toàn bộ sức nặng thân thể đè xuống.
Vẻ mặt ta nghiêm túc nghĩ, ta quả nhiên là người thông
minh.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, ta cũng lẳng lặng chờ
lúc chân ghế chống đỡ không được sức nặng của ta mà gãy. Nhưng chẳng lẽ ta rất
nhẹ sao? Sao cái ghế này bị ta ngồi lên nửa khắc rồi mà vẫn không có gì động
tĩnh gì?
Ta u buồn chống cằm, thử dùng chân chống đất sau đó
mạnh mẽ nhảy lên rồi ngồi xuống, nhưng ghế dựa vẫn như trước không hề động
tĩnh.
Ai~.
Ta thở dài, cố gắng không ngừng tiếp tục lặp lại hành
động này. Không biết hơn mấy mươi lần nhún nhảy, chân ghế rốt cuộc cũng lên
tiếng trả lời rồi gãy. Ta phản ứng nhanh chóng bắt được một bên ghế nhảy xuống,
nhìn chân ghế đã gãy mà vui mừng như điên. Quả nhiên, con người rất thông minh.
Từ vết nứt ở chân ghế ta có thể nhìn thấy bên trong nó
trống rỗng, bằng không, nó sẽ không khinh địch như vậy bị ta ngồi gãy. Ta từ
khe rỗng trong chân ghế lấy ra một cái ống nhỏ, sau đó từ trong ống nhỏ lấy ra
hai vật.
Một cái được làm bằng da dê, không được hoàn chỉnh,
hơn nữa bên trên còn vẽ rất nhiều rất nhiều đường dẫn. Ta nhìn chằm chằm miếng
da dê kia hồi lâu, cuối cùng hiểu được, đây chính là mảnh tàng bảo đồ mà Mạnh
Thiểu Giác muốn tìm. Ta nhún nhún vai, ai biết được, thứ hắn muốn cướp lại cứ
như thế rơi vào tay ta, có lẽ hắn càng không nghĩ được, phụ hoàng thế nhưng lại
đem chỗ cất dấu thứ này nói cho ta biết.
Ta đem tàng bảo đồ cẩn thận bỏ vào trong quần áo, rồi
nhìn thứ còn lại kia.
Đó là một tờ giấy trắng, có lẽ vì được cất giữ lâu lắm
rồi nên đã có chút ố vàng. Ta thật cẩn thận mở ra, chỉ thấy bên trên ghi một
câu.
Trên tờ giấy viết: “Ca ca, ngày mai mang muội xuất
cung đi chơi nha.”
Kí tên - Nam nhi.
Ta nhìn tờ giấy này mà trợn mắt há hốc mồm, trong lòng
giống như có muôn vàng sóng to gió lớn nổi lên.
Nam nhi, Nam nhi trong miệng phụ hoàng, tờ giấy ghi
tên Nam nhi, ta nghĩ, ta biết là ai .
Ban đầu, ta một mực cho rằng người phụ hoàng nhắc đến
là một phi tử có chữ “Nam” trong tên ở hậu cung, lại quên mất phụ hoàng có một
muội muội năm mười lăm tuổi mắc bệnh mà chết, mà tên của nàng đúng là An Nam
Lăng.
Ta không cho rằng tình cảm huynh muội bình thường có
thể khiến cho ông ấy làm ra loại chuyện như vậy.
Phụ hoàng đem bút tích của muội muội trên tờ giấy cất
cùng một chỗ với tàng bảo đồ mà tam quốc cùng nhau tranh chấp.
Lúc phụ hoàng bị mê hồn hương làm mất đi ý chí liền
kêu tên của muội muội mình.
Người mà phụ hoàng yêu, chính là muội muội ruột của
mình.
Ta nhìn tờ giấy trong tay cười khổ, nhìn xem, thì ra
ông ấy si tình như vậy, chẳng qua là đối tượng si tình, không nên, không thể,
cũng không được.
Ta đột nhiên liền cảm thấy trái tim rét run, vì sao ta
lại biết thêm một bí mật, hơn nữa bí mật này lại thuộc loại sâu kín nhất của
một đế vương.
Ta có chút thất hồn lạc phách về tới tẩm cung, chẳng
qua là vừa mới bước vào cửa liền phát hiện trong phòng có chút quái dị, không
khí ẩn ẩn tràn ngập mùi rượu.
Ta thử thấp giọng gọi: “Biểu ca?”
Trong phòng không người đáp lại.
Thần kinh của ta càng thêm căng thẳng, lúc vừa định mở
cửa đi ra ngoài thì bị người ôm gắt gao từ sau lưng.
Cánh môi nóng rực của người nọ ở bên tai ta cọ nhẹ khẽ
hôn, đầu lưỡi ẩm ướt nóng ấm cứ liếm láp da thịt của ta, sau đó, giọng nói quen
thuộc trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo men say ở bên tai ta khàn khàn thấp
giọng nói: “A Lam, bây giờ nàng lại muốn trốn đi đâu?”
Nghe được giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vũ
Văn Duệ, bản thân ta đáng ra phải thả lỏng, nhưng trên thực tế, ta lại càng
thêm cảnh giác. Đơn giản vì mùi rượu nồng nặc trên người hắn cùng với mê ly
trong giọng nói.
Nghĩ đến đây, ta thấy có chút kỳ lạ. Sao những người
khác uống rượu xong trên người luôn mang theo vị cồn làm người khác buồn nôn,
nhưng sao trên người hắn, mùi rượu kia lại biến thành hương thơm khác người?
Hay là, mùi rượu cũng còn tùy theo vẻ bề ngoài?
Người phía sau không vì ta trầm mặc mà ngưng động tác,
hắn chậm rãi dùng chóp mũi cọ cọ sau gáy ta, thong thả, khiêu khích, cùng với
hơi thở ấm áp ướt át. Hắn trầm thấp nở nụ cười cười một tiếng nói: “Sao không
nói lời nào?”
Ta giữ nguyên tư thế bất động, thấp giọng nói: “Biểu
ca, huynh uống rượu?”
Vũ Văn Duệ rõ ràng “Ừ” một tiếng.
Ta lại nói: “Biểu ca...... Say?”
“Say?” Hắn cúi đầu nghiền ngẫm từ này, sau đó vùi đầu
vào hốc cổ ta buồn buồn nở nụ cười, “Đúng vậy, ta say, nàng nói xem, ta nên làm
gì bây giờ?”
Còn có thể làm gì?
Ta âm thầm nghiến răng ken két, như