
nh không có âm thanh gì ta mới thử dùng cái tay không bị thương chống người
đứng dậy, chậm rãi từ trên giường đi xuống. Sau khi xuống đất ta liền cảm thấy
mình giống như đang dẫm lên một tầng bông, nó mềm ta cũng mềm.
Ta hít sâu vài hơi, lúc chân khôi phục chút sức lực
liền chầm chập hướng tới cái bàn. Khoảng cách vài bước chân ngắn ngủn này, khoa
trương mà nói thì so với leo cầu thang 80 tầng còn mệt hơn. Đến nỗi, khi ta vừa
đến mép bàn liền mạnh mẽ ngồi xuống ghế, cánh tay bị đụng có chút đau.
Ta nằm lên bàn ổn định nghỉ ngơi một lát, ngoan ngoãn,
làm bệnh nhân thật đúng là không tốt chút nào.
Chờ cho hơi thở đều đặn lại, ta liền vươn ma trảo tới
chén thuốc. Chẳng qua là khi ta gần đụng tới chén rồi thì cửa bị người mở ra,
sau đó giọng nói lạnh lạnh của Vũ Văn Duệ vang lên.
“Muội đang làm gì?”
Ta lập tức rất không tiền đồ thu tay lại, vô cùng
ngoan ngoãn nói: “Thử xem thuốc đã nguội chưa.”
Lời vừa ra khỏi miệng ta liền tức giận mắng chính mình
không được tích sự gì, thật là, đáng lẽ ra ta nên ưỡn thẳng thân hình nhỏ bé mà
lớn tiếng nói: Ta uống thuốc!
Nhưng làm vậy hậu quả sẽ thế nào?
Ta lại không muốn nghĩ đến, quên đi, ta là bệnh nhân,
ta không có sức lực để mà tranh cãi.
Vũ Văn Duệ đi đến bên cạnh ta ngồi xuống, khuôn mặt
tuấn mỹ vẫn như trước là biểu tình thản nhiên, “Vậy thuốc đã nguội chưa?”
Ta hạ ngón tay, “Ừ, không sai biệt lắm, có thể uống
rồi.”
Vũ Văn Duệ một tay chống vào bên sườn mặt, mắt hồ ly
dài nhỏ không rõ vui hay giận nhìn ta, “Sao còn chưa uống?”
Ta có chút mừng rỡ, thì ra thằng nhãi này vừa rồi nói
lời kia chỉ là muốn hù cha hắn cùng Linh Diệu Nhi. Ta kéo chén thuốc qua cúi
đầu uống một ngụm, sau đó mặt không chút thay đổi một hơi uống xong toàn bộ,
cho đến khi trong chén chỉ còn lại một chút cặn thuốc.
Ta cảm nhận vị đắng tràn ngập khoang miệng, “Đắng quá.“
Khi ngẩng đầu liền nhìn thấy Vũ Văn Duệ đối diện nhìn
ta không chớp mắt, ta hạ giọng hỏi: “Biểu ca, huynh cũng muốn uống?” Ngươi cũng
bị thương? Ngươi cũng có cả đống bệnh!?.
Vũ Văn Duệ lười biếng chớp mắt, con ngươi rũ xuống tỏa
ra nhè nhẹ dụ hoặc. Ngón tay thon dài của hắn đưa đến bên môi ta nhẹ nhàng lau,
sau đó đưa đến bên môi của chính mình liếm láp, trầm thấp nói: “Ừ, quả thật rất
đắng.”
Ta xoay người rót nước trà tráng miệng, đáy lòng âm
thầm nghĩ, thằng nhãi này chắc chắn là tư xuân.
Buổi tối ngày hôm sau, lúc Vũ Văn Duệ thay Vũ Văn Nghị
mở tiệc tẩy trần trong phủ, ta bởi vì bị thương nên không thể tới dự, Tế Tế
thay ta đi tặng lễ. Vì thế, lúc màn đêm buông xuống, ta liền đuổi hết cung nữ
ra ngoài, sau đó mặc quần áo vào, vụng trộm chuồn ra ngoài.
Nơi ta muốn đi cũng không khó đoán, đương nhiên là
cung điện mà ngày hôm đó phụ hoàng nói với ta, Triều Phượng điện.
Triều Phượng điện, tên cũng như nghĩa, chính là nơi ở
của hoàng hậu. Hoàng hậu của phụ hoàng từ trước tới nay chỉ có một vị, chính là
mẫu thân đã mất của ta, Vũ Văn Nhu.
Mẫu hậu của ta trong lúc sinh ta cùng hoàng tỷ bị khó
sinh nên mới chết. Khi đó vì mới sinh nên ta không thể mở mắt được, đương
nhiên, liền bỏ lỡ cơ hội duy nhất nhìn thấy bà ấy. Ta chỉ nghe các cậu cùng các
cung nữ ngẫu nhiên nói đến chuyện này mới biết được, mẫu hậu của ta người cũng
như tên, là một người thập phần ôn nhu.
Mẫu hậu vào năm mười sáu tuổi thì được gả cho phụ
hoàng, lúc ấy phụ hoàng vẫn là thái tử. Sau đó, bà cùng ông ấy trải qua thời
khắc gian khổ khó khăn nhất. Lúc phụ hoàng ta đăng cơ, không chút chần chừ liền
phong mẫu hậu thành nữ nhân tôn qúy nhất Vân Di này, ôn nhu mà rộng lượng bồi
bạn bên người phụ hoàng.
Mẫu hậu của ta hẳn là yêu phụ hoàng, bằng không sao
lại có thể vì ông ấy mà kiên trì sinh hạ hai hài tử, cuối cùng đánh mất tính
mạng. Nhưng phụ hoàng thì sao, ông ấy yêu mẫu hậu sao?
Nếu yêu, vì sao ta và hoàng tỷ chưa bao giờ nghe ông
ấy nhắc đến chuyện của mẫu hậu?.
Nếu không yêu, vì sao ông ấy lại không lập hoàng hậu
khác.
Còn có, Nam nhi trong miệng ông ấy là ai.
Ta thật sự rất đồng tình với vị mẫu thân đã chết, đơn
giản là vì, người bà gả là đế vương, cho nên yêu hay không yêu, đều là xa xỉ.
Triều Phượng điện từ sau khi mẫu hậu qua đời liền
không có một bóng người, chẳng qua là có các cung nữ đúng giờ quét tước rửa
sạch nên không thấy tro bụi. Ta nâng váy lưu loát khoan thai đi đến gian phòng
trong lời nói của phụ hoàng, đẩy cửa ra liền đi thẳng đến chỗ cái ghế dựa thứ
ba.
Cái ghế này cùng những cái khác ghế khác đều giống hệt
nhau, không có chỗ nào đặc biệt. Ai cũng sẽ không đoán được, hoàng đế thế mà
lại cất dấu thứ gì đó dưới bắp chân nó.
Ta nhìn cái ghế dựa thứ ba mà bắt đầu cảm thấy khó
khăn. Ghế thì ta là tìm được rồi, nhưng ngươi nói xem, ta phải làm thế nào mới
có thể chặt đứt chân nó? Ta vỗ vỗ cái trán, thật sự là ngốc a, ta nên chuẩn bị
một cái dao phay mang tới đây, trực tiếp chém gãy thì khỏe biết bao.
Ta ở tại chỗ đá chân rồi đi qua đi lại, bây giờ không
có dao, phải làm sao đây?
Ta lật ghế lên dùng sức đá gãy chân nó, tốt lắm, vô
cùng rắn chắc. Ta lại ở trong phòng dạo qu