
h vào cửa, sau đó cửa
liền rất nhanh đóng lại, không gian bên trong im lặng chỉ nghe thấy tiếng hô
hấp trầm trọng của nhau.
“A Lam.” Hắn đột nhiên mở miệng, giọng nói già nua
giống như đã già đi mấy chục tuổi.
Ta cố gắng khống chế không cho mắt mình nhắm lại, hàm
hồ đáp: “Phụ hoàng?”
“A Lam, con nhớ kỹ, bên trong chân phải cái ghế dựa
thứ ba bên trái thư phòng của ta.” Giọng nói hắn cũng thấp xuống, “Nhớ kỹ, là
cái thứ ba.”
Ta lúc này đã lâm vào tình trạnh nửa hôn mê, không
hiểu hắn nói là có ý gì, chỉ rõ ràng nhớ kỹ những lời này.
Bên trong chân phải cái ghế dựa thứ ba bên trái thư
phòng.
Ta vô ý thức lập lại một lần, sau đó liền lâm vào hôn
mê. Sau khi hôn mê, ta mơ mơ màng màng nghĩ, ta chảy rất nhiều mồ hôi, lòng bàn
tay của ta, thực ẩm ướt thực nóng.
Ta biết ta nhất định đang nằm mơ, xung quanh ta không
có trời, không có… nếu có chăng thì chỉ là một mảnh trắng xoá, mơ hồ mông lung.
Ta đứng tại chỗ bất động, chuyên tâm suy nghĩ.
Ta là ai?.
Ta nghe có người gọi ta là An Nhiên.
Ta quay đầu, một cô gái tóc dài mặc âu phục chạy tới
chỗ ta, khuôn mặt trắng nõn hồng hào khỏe mạnh.
“An Nhiên, mau tới đây đi, ha ha, chúng ta cùng nhau
tổ chức sinh nhật nào.” Giọng nói của cô gái như tiếng chuông bạc vang lên, làn
váy tung bay giống như đóa hoa bách hợp nở rộ. Cô ấy rõ ràng cách ta ngày càng
gần, nhưng vẫn như trước không đến được bên cạnh ta.
Ta không tự chủ được lui từng bước.
Ta là An Nhiên?
Ta cau mày nhìn khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ của cô
gái kia, trong tiềm thức sinh ra kháng cự.
Ta không thích cô gái này, ta không muốn tới gần cô
ta, ta chán ghét cảm giác thân mật của cô ta khi gọi tên ta.
Thật sự là rất ghét.
Ta xoay người không chút do dự khoan thai bước đi, lại
nghe thấy một giọng nam dễ nghe vang lên phía sau.
Giọng nói của hắn có chút lo lắng, hắn nói: “An Nhiên,
đừng đi, chúng ta đều đang đợi em.”
Bước chân của ta dừng lại, không khí trong lồng ngực
dường như lập tức bị rút đi.
Chúng ta? Chúng ta là ai? Ai đang đợi ta?
“An Nhiên, đừng đi, anh nhớ em, anh nhớ em sắp điên
lên rồi!” Giọng nam mang theo cầu xin, cùng với níu kéo, lo lắng, đau đớn.
Ta nên cảm thấy hắn đáng thương, ta nên cảm thấy cảm
động, nhưng vì sao ta chỉ cười lạnh một tiếng liền tiếp tục tránh ra?
Ta nghĩ mãi không ra, đây là vì sao?
“An Nhiên, chúng em sai rồi, chúng em sai rồi, chị
đừng đi được không. Em không cướp Nhan Hữu với chị nữa, em tặng cho chị, chúng
em không kết hôn nữa.” Giọng nói của cô gái cũng mang theo khẩn cầu, một tiếng
lại một tiếng, rất chân tình.
Nhưng vì sao ta chỉ muốn nói một câu: Cô không cần
nhường, bởi vì cô chưa bao giờ có được.
Ta vẫn đi về phía trước, không để ý hai người phía sau
đang nói gì, không vì suy nghĩ mà dừng lại. Ta cứ đi cứ đi như vậy, cho đến khi
trước mắt xuất hiện một cô gái mặc bộ váy dài cổ trang màu tím nhạt.
Cô gái nhìn thấy ta liền buông kim chỉ trong tay
xuống, xoay vài vòng rồi nhìn ta nói: “A Lam, muội xem, đây là váy phụ hoàng
vừa làm cho ta, đẹp không?”
Ta nhìn nét mặt tươi cười như hoa của nàng, không tự
chủ được gật gật đầu, “Đẹp.”
“Hì hì, ta muốn đi khoe với thất ca.” Cô gái cười chạy
đi, tiếng cười thanh thúy theo không khí truyền ra.
Ta ngồi xổm xuống, viết trên mặt đất hai chữ “A Lam”,
ta là A Lam?
“Tiểu ngốc tử!” Sau lưng có người vỗ bả vai ta, sau đó
khuôn mặt tinh xảo xuất hiện trước mặt ta, “Muội đi trèo cây với ta không?”
Ta nhìn thiếu niên bộ dáng xinh đẹp còn hơn con gái ở
trước mắt đến sửng sốt, hắn là ai?
“Này, muội thật ngốc a.” Thiếu niên xinh đẹp vuốt cằm,
đôi mắt hoa đào hẹp dài lòe lòe tỏa sáng, “Đi một chút đi, thất ca mang muội
leo cây.”
Ta né tránh bàn tay đang với tới của hắn, thản nhiên
nói: “Ta không có ca ca.”
Thiếu niên xinh đẹp ngẩn người, sau đó giơ tay gõ lên
trán ta một cái, “Còn dám không nhận ca ca này, lá gan của muội lớn thật đấy.
Đi một chút đi, chúng ta đi trèo cây.”
Hắn nói xong liền lôi kéo ta chạy trên đường, sau khi
chạy, phía trước liền xuất hiện một hồ nước. Chân hắn bước lên trên cái hồ kia
liền giống như nước chậm rãi hòa tan vào hồ, biến mất không thấy.
Ta nhìn lòng bàn tay trống rỗng liền mê mang một trận,
người đâu?
“A Lam, theo ta đi.”
Ta xoay người nhìn tiểu tử áo xanh đột nhiên xuất hiện
ở phía sau, “Ngươi là ai?”
Hắn vui vẻ gợi lên cánh môi, tươi cười ngây ngô, “Nàng
quên ta rồi sao, ta là…”
“A Đấu! Chạy mau!”
Có người kêu to một tiếng, sau đó ta liền bị người nắm
chặt tay, mạnh mẽ kéo về phía trước chạy như điên. Ta rút không ra bàn tay đang
bị người nắm chặt, chỉ có thể híp mắt hô to: “Ngươi là ai!”
Người nọ rốt cuộc ngừng lại, thì ra là một thằng nhóc
da thịt màu đồng tuấn lãng. Thằng nhóc kia híp mắt lại, đồng tử có chút phiếm
vàng, “A Đấu, nàng không nhớ ta sao?”
Ta có chút buồn cười, A Đấu? Ai tên là A Đấu? Chẳng lẽ
người nọ xuyên từ thời tam quốc đến đây? “Ngươi nhận sai người rồi, ta không
phải A Đấu.”
“Ta làm sao có thể nhận sai, nàng chính là A Đấu.”
Thằng nhóc tuấn lãng nói chém đinh chặt sắt, tươi cười như ánh