XtGem Forum catalog
Nắm Tay Người, Người Kéo Đi

Nắm Tay Người, Người Kéo Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324521

Bình chọn: 8.5.00/10/452 lượt.

hiên chỉ có thể xung đột vũ trang.”

Mạnh Thiểu Giác tùy ý mở quạt ngọc, “Có lẽ chúng ta

cũng có thể bình tâm hòa khí mà nói chuyện?”

Vũ Văn Duệ nói: “Ý Mạnh công tử là?”

“Ta dẫn người rút khỏi hoàng cung Vân Di, không đả

thương bất cứ người nào.” Mạnh Thiểu Giác chậm rãi nói.

Vũ Văn Duệ nhíu mày, “Điều kiện là?”

Trong mắt Mạnh Thiểu Giác lóe lên tinh quang, “Ta muốn

cầm lại mảnh tàng bảo đồ thuộc về Vân Trạch kia.”

Vũ Văn Duệ hơi hơi nheo lại mắt hồ ly, “Nếu ta nhớ

không lầm thì tàng bảo đồ trong lời nói của ngươi từ trăm năm trước đã thuộc về

Vân Di .”

“Lời này không sai.” Mạnh Thiểu Giác gật đầu, cười

nói: “Nhưng bảo tàng là của Vân Trạch chúng ta, năm đó là Vân Di cường thế đoạt

đi, hôm nay ta cũng chỉ muốn vật quy nguyên chủ mà thôi.”

Vũ Văn Duệ cúi đầu nở nụ cười cười một tiếng, “Việc

này chỉ sợ không phải do ta làm chủ.”

Mạnh Thiểu Giác thở dài, “Vậy chỉ có thể như vậy.”

Trong mắt hắn xẹt qua một tia sáng lạnh, cao giọng nói: “Ai có thể bắt sống

hoàng đế Vân Di, quan thăng nhất phẩm, thưởng vạn lượng hoàng kim!”

Lời này vừa xuống, sĩ khí của binh lính Vân Trạch rõ

ràng phất cao rất nhiều, rống lớn kêu một tiếng xông qua chỗ ta bên này. Trên

môi Vũ Văn Duệ vẫn mang ý cười, chẳng qua là con ngươi mang hàn ý cũng đủ làm

cho người ta đông lại, “Sống làm binh sĩ Vân Di, đương nhiên phải bảo vệ quốc

gia. Ở biên giới đại quân đang chém giết, chẳng lẽ chúng ta nơi này lại sợ thua

bọn họ?”

Binh lính Vân Di nghe vậy hô to “Bảo vệ quốc gia”, ra

sức ngăn cản binh lính Vân Trạch, trong khoảng thời gian ngắn phải nói là khó

phân cao thấp.

Mạnh Thiểu Giác hừ lạnh một tiếng, mũi chân nhẹ nhàng

điểm liền hướng phụ hoàng bên này nhảy tới, thân hình Vũ Văn Duệ động một chút

liền đến trước người hắn, cười nói: “Mạnh công tử đích thân lên sân khấu sao?

Vậy phải qua cửa của ta trước đã.”

Mạnh Thiểu Giác cao giọng cười to, “Có thể cùng Vũ Văn

công tử so chiêu, Mạnh mỗ cầu còn không được.”

Hai người vừa nói giỡn vừa xuống tay lưu loát. Chiêu

thức của Mạnh Thiểu Giác gấp gáp bức người, còn của Vũ Văn Duệ nhìn thì giống

như nhàn nhã nhưng thực ra lại tinh xảo hóa giải mọi chiêu thức của hắn. Hai

người ngươi tới ta lui qua mấy trăm chiêu, làm người xem hoa cả mắt nhìn không

kịp, mà hai đương sự kia cũng thật là, ngay cả thở cũng không thở gấp một tiếng.

Ta đánh giá tình huống bốn phía, đầu kia Mạnh Thiểu

Giác cùng Vũ Văn Duệ đang đấu đến phấn khích, binh lính Vân Trạch cùng Vân Di

lại dần dần hướng ta bên này đi đến, mà phụ hoàng đã ngất trên bàn. Ta dưới đáy

lòng thầm mắng, thật sự là diêm vương thật X tiểu quỷ khó chơi. Ta khom lưng

tiến lên đem phụ hoàng kéo xuống chỗ khác, quay người lại liền thấy đại đao

chói lóa vung xuống, ta đột nhiên cả kinh, vừa muốn né tránh thì thấy người cầm

đao kia đã ngã xuống. Mục Nhất đứng trước mặt ta một bên ứng phó quân địch một

bên nói: “Công chúa, bảo vệ hoàng thượng.”

Ta nghĩ, không phải vậy sao, nếu như phụ hoàng bị bắt,

sĩ khí binh lính khẳng định sẽ giảm sút mạnh, đến lúc đó, chuyện gì xảy ra cũng

không thể nói trước được. Còn cái tàng bảo đồ gì gì kia, tiền tài thực con mẹ

nó hại người.

Phụ hoàng lúc này hơi hơi có chút thanh tỉnh lại, nỉ

non, “Nam nhi….Nam nhi.”

Ta nghe vậy cảm thấy buồn cười, Vũ Văn Duệ cùng các

tướng lĩnh đang vì ông mà ra sức chém giết, mà ông lại nhớ nhung lẩm bẩm tên

của nữ nhân nào đó? Tuy rằng là vì đang trúng mê hương, nhưng vẫn là người

không chống đỡ được. Hay là vì Vân Di yên ổn mười mấy năm nay, cho nên chí khí

ngút trời kia đều đã tiêu tan, chỉ còn lại nhàn hạ ngọt ngào?

Ta lười đi suy nghĩ mấy vấn đề này, kéo thân hình nặng

nề của phụ hoàng dưới sự che chớ của Mục Nhất chậm chạp hướng mạn cửa mà đi.

Lúc này Mạnh Thiểu Giác đột nhiên mở miệng nói: “A Lam, nàng muốn mang hắn đi

đâu?”

Tầm mắt bọn lính lập tức hướng về phía ta, ngay sau đó

Mục Nhất liền bị rất nhiều binh lính Vân Trạch vây quanh. Ta kéo phụ hoàng đang

còn nói nhỏ trốn đông trốn tây, trong lòng không biết đã đem Mạnh Thiểu Giác

lật qua trở lại mắng bao nhiêu lần. Sự thật chứng minh, thân hình nhu nhược nhỏ

nhắn này của ta bây giờ không dùng được, không bao lâu động tác bắt đầu chậm

chạp, mắt nhìn đao kiếm không có mắt đang muốn hôn lên thân thể ta, giọng nói

Tế Tế lại đúng lúc vang lên.

“Công chúa!” Tế Tế cầm đoản kiếm nhảy tới bên cạnh ta,

“Công chúa mang hoàng thượng nhanh chóng chạy đi, nơi này đã có ta ứng phó.”

Sau ót ta là một mảnh mồ hôi lạnh, cúi đầu nhìn phụ

hoàng, cuối cùng nâng tay hung hăng tát hắn một cái. Thần sắc phụ hoàng thanh

tỉnh một chút, ôm mặt trái tức giận nhìn ta, “A Lam ngươi to gan lớn mật......”

Ta cười lạnh một tiếng, “Phụ hoàng, người nhìn một cái

xem bọn lính bảo vệ người như thế nào.”

Phụ hoàng nghe vậy ngốc ra, nhìn xung quanh tràn đầy

máu tươi sau đó lắc lắc lư lư đứng lên, giọng nói khàn khàn: “Chúng ta đi.”

Ta ước gì hắn nhanh lên một chút, chẳng qua là lúc

tiến đến cửa chuẩn bị chạy ra ngoài thì một trận tiếng tiêu tuyệt vời vang lên,

rơi vào tai ta, trong thân thể liền truyền