
đến một trận đau đớn tâm tê liệt
phế.
“A!” Ta nhịn đau không được kêu ra tiếng, ôm bụng té
xuống mặt đất, toàn bộ ý thức tập trung tại cơn đau đớn kịch liệt kia. Đầu óc
ngay lúc này ngược lại thanh tỉnh khác thường. Mạnh Thiểu Giác né tránh chiêu
thức của Vũ Văn Duệ sau đó lấy đoản tiêu ra rồi thổi, ánh mắt bình tĩnh nhìn ta
bên này, con ngươi có một tia do dự chợt lóe qua, sau đó liền thổi bay một khúc
không gián đoạn. Động tác tiến công của Vũ Văn Duệ ngay tại lúc ta té xuống đất
liền chậm lại, trên mặt vốn đạm bạc bây giờ lại dâng lên nhợt nhạt lo âu.
Mạnh Thiểu Giác thấy thế liền đem đoản tiêu ném cho
tướng lĩnh bên cạnh, giọng nói lạnh lùng: “Tiếp tục thổi cho ta.” Dứt lời liền
tiếp tục cùng Vũ Văn Duệ so chiêu.
Tiếng tiêu ở trong tai ta quả thực giống như âm thanh
đòi mạng, ta quay cuồng trên mặt đất không ngừng lăn qua lộn lại. Lực chú ý của
Vũ Văn Duệ lần lượt bị từng tiếng kêu đau đớn của ta phân tán, về sau trúng
phải chiêu thức của Mạnh Thiểu Giác. Vết thương trên người Vũ Văn Duệ càng ngày
càng nhiều, ta cố chết cắn môi, mùi máu chậm rãi xâm chiếm vị giác. Lúc này phụ
hoàng đang thu thập vài tên lâu la, bảo hộ ta không bị thương. Kiếm của lâu la
bị thương rơi xuống trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy. Ta mạnh mẽ đập
mạnh tay một cái xuống đất, run run với tay tới chỗ kiếm.
Ta dùng sức cắn chặt răng, dùng kiếm cố hết sức chống
đỡ đứng dậy, hướng về phía đầu kia kêu một tiếng, “Này, Mạnh Thiểu Giác.”
Tầm mắt Mạnh Thiểu Giác cùng Vũ Văn Duệ liền thoáng
hướng qua chỗ ta bên này, động tác trong tay vẫn như trước không ngừng.
Ta âm thầm nuốt tiếng kêu đau đớn, chậm rãi ngẩng đầu
nhìn vào mắt Vũ Văn Duệ, sau đó hướng Mạnh Thiểu Giác trào phúng mở miệng nói:
“Ta thật không ngờ Mạnh công tử lại xem nhẹ ta như vậy, ta cũng không giấu giếm
gì ngươi, cuộc đời này ta ghét nhất chính là từ ‘Uy hiếp’ này. Mặc kệ là đối
với người khác, hay là chính mình.”
Con ngươi của Mạnh Thiểu Giác bỗng dưng thâm trầm, đen
đặc sâu không thấy đáy.
Ta suy yếu xả môi cười, run run cầm lấy kiếm thản
nhiên nói: “Không biết Mạnh thiếu đã nghe qua câu, thà làm ngọc vỡ, không vì
ngói lành?”
Ta nói xong liền không chút do dự lấy kiếm nhắm ngay
cánh tay mình cắt xuống, âm thânh lưỡi dao cắt xéo da thịt tại không gian hỗn
loạn này có vẻ chỉ như bông lướt nhẹ, nhưng âm thanh này lọt vào tai ta lại
phóng to hết cỡ.
Ta nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Vũ Văn Duệ, ta
chỉ có thể tranh thủ một giây kia thôi, mà hắn, nhất định có thể biết.
Ta là An Kha Lam, hắn là Vũ Văn Duệ.
Chúng ta rất ăn ý với nhau.
Mắt phượng của Mạnh Thiểu Giác hiện lên vẻ giật mình
cùng một loại tình cảm phức tạp khác, động tác trong tay liền đi theo trì hoãn.
Cho dù một giây sau hắn lập tức liền ý thức được ý đồ của ta, nhưng hắn cũng
không cách nào ngăn cản được Vũ Văn Duệ tại thời điểm hắn ngẩn người liền xuống
tay đánh văng cây kiếm của hắn, cùng lúc đem đoản tiêu kia hất xuống trên mặt
đất.
Hết thảy đều là chỉ mành treo chuông.
Ta rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa liền ngã xuống,
trên môi mang theo ý cười thản nhiên. Ta không thể phủ nhận rằng ta bị ánh mắt
của Vũ Văn Duệ đứng chỗ kia mê hoặc. Khuôn mặt trong trẻo, vẻ mặt chuyên chú,
cùng với, mắt hồ ly kia mang theo tia đau lòng cùng tức giận.
Trên môi Mạnh Thiểu Giác đã không còn tồn tại vẻ tươi
cười, ánh mắt cũng lạnh như băng dị thường, “Mèo con, làm tốt lắm.”
Vũ Văn Duệ một cước đem đoản tiêu đá văng vào cây cột,
xem nó vỡ tan tành thành từng mảnh. Hắn nheo nheo mắt hồ ly dài nhỏ, giọng nói
trong trẻo nhưng lạnh lùng: “An Kha Lam, xem ta làm thế nào xử muội.”
Ta không kìm được gợi lên khóe môi, cúi đầu lên tiếng,
“Được.”
“A Lam!” Phụ hoàng đi đến bên cạnh ta, “Con không sao
chứ?”
Ta nhìn hai người bên kia đánh nhau càng ngày càng
kịch liệt, hít vào một hơi thật sâu, “Không có việc gì.”
Lần này ta cùng phụ hoàng cuối cùng cũng có thể an
toàn từ thiên sảnh chạy ra, ta ôm cánh tay bị thương đi theo phụ hoàng rẽ đông
chuyển tây ở trong cung, cuối cùng mới phát hiện mình đang đi đến chỗ núi giả.
Vẻ mặt phụ hoàng chuyên chú không biết đang tìm cái gì, ta trong lúc mất máu
rất nhiều đoán hắn nhất định đang tìm chỗ ẩn nấp tại đây. Ai~, trong cung mật
đạo rất nhiều.
“Phụ hoàng,” Ta nhịn không được mở miệng, “Con nói người
có thể nhanh một chút được không, con choáng váng.”
Phụ hoàng quay đầu nhìn ta liếc mắt một cái, thoáng
giảm tốc độ, “A Lam, con ......Con không ngốc ?”
Ta kéo kéo bờ môi tái nhợt, “Người đương nhiên chưa
từng gặp qua con như vậy.”
Phụ hoàng trầm mặc, chuẩn bị mở miệng nói chuyện liền
phát hiện phía sau đột ngột phóng tới vô số đoản tên. Một tay phụ hoàng ôm ta
vào trong lòng hắn bảo vệ, vừa ôm lấy ta vừa nhanh chóng di chuyện vào trong
núi giả.
“A......” Hắn đột nhiên dừng lại, thân mình buộc chặt.
Ta ý thức đã có chút mơ hồ, “Phụ hoàng?”
“Không có gì.” Hắn ôm ta lực đạo xiết chặt, nói tiếp:
“Đi.”
Phụ hoàng không biết giật giật chỗ nào làm núi giả vốn
hoàn mỹ liền tách ra một cửa. Hắn mang theo ta lách mìn