
,
“Thì?”
“Biểu ca, lần sau muội lại đến thăm huynh.” Ta
đứng dậy đi ra ngoài, hướng hắn giơ ngón tay cái lên, “Trong sách nói, anh hùng
cứu mỹ nhân, người tài giỏi.”
Trên khuôn mặt trong trẻo của Vũ Văn Duệ bỗng dưng có
chút ý cười, môi mỏng khẽ nhếch nói: “Không vui sao?”
Ta trong lòng xem thường một hồi, ai không vui, ngươi
mới không vui ấy. “Biểu ca, gặp lại sau.”
Lúc ta trở về, Tế Tế còn có chút lưu luyến không rời,
từ tròng mắt đến chân mày đều là sự sung sướng khi được nhìn thấy người trong
lòng. Ta nhìn phải nhìn trái đều cảm thấy cái loại cô nương mơ mộng này thật sự
là hồ đồ, hồ đồ đến mức ngay cả tóc dính lá cây xanh xanh cũng không biết. Ta
nhìn Tế Tế vui sướng đột nhiên liền đần độn vô vị.
Mở to hai mắt mà nhìn cái tình yêu tốt đẹp này, nó nảy
mầm làm cho tâm tư của biết bao nhiêu cô gái ngày đêm không yên, xinh đẹp giống
như đóa hoa nở rộ lúc sáng sớm. Sau đó sẽ úa tàn, mang đến biết bao nhiêu là
đau đớn.
Ta cười khẽ một tiếng, tình yêu, thì có là cái gì.
Lúc trở lại trong cung, sắc trời đột nhiên u ám, bầu
trời dầy đặc mây đen mù mịt, xa xa phía chân trời mơ hồ có vài tia chớp lóe
sáng, tiếng sấm nặng nề thỉnh thoảng vang lên. Ta cùng Tế Tế chạy chậm đến một
cái đình, vừa mới tiến vào mưa liền lộp bộp rơi xuống, chưa tới một hồi trên
mặt đất liền tụ lại vài vũng nước.
Tế Tế nhăn mặt nhăn mày, “Xem ra lát nữa mưa cũng sẽ
không ngừng, công chúa, người đứng chờ, ta đi lấy ô.”
Ta gật gật đầu, “Ừ.”
Tế Tế dùng tay áo che đầu bỏ chạy ra ngoài, thân ảnh
nàng trong tầm mắt của ta càng lúc càng nhỏ, cho đến khi biến mất không thấy.
Ta chán muốn chết, ngồi trên ghế ngẩn người, ngoài đình có tiếng sấm rầm rầm,
tiếng mưa rơi lộp bộp, ta vẫn không nhúc nhích nghe đến nhập thần.
Tiếng sấm, tiếng mưa rơi, âm thanh rất êm tai.
Ta là một người bất trị, mê luyến những thứ mà mấy cô
nương bình thường hay sợ hãi.
Có người cầm ô đi tới, ta vẫn tưởng đó là Tế Tế, tới
gần mới phát hiện người nọ dĩ nhiên là Vũ Văn Tu, lâu ngày không gặp - Vũ Văn
Tu.
Vũ Văn Tu mang theo vẻ mặt thiếu gia tươi cười đi đến
bên cạnh ta, dùng sức nhéo cái mũi của ta nói: “Tiểu ngốc tử, cảm động không,
thất ca của muội tự mình tới đón muội.”
Ta nghiêng đầu, “Tế Tế đâu?”
“Mạt mẹ tìm nàng có chuyện, vừa hay ta đang rảnh rỗi,
liền xả thân đến với muội.” Mắt hoa đào của Vũ Văn Tu chợt lóe, khuôn mặt xinh
đẹp đắc ý cực kỳ, “Dù sao, lâu như vậy không gặp ta, nhớ ta không?”
Thái độ của Vũ Văn Tu đối với ta không khác trước, nói
cách khác, Mạnh Thiểu Giác không có nói cho hắn biết chuyện tối hôm đó? Ta kéo
khóe môi nhìn hắn cười, “Thất ca, muội nói
với huynh một chuyện.”
Vũ Văn Tu lười biếng nói: “Chuyện gì?”
Ta ngoắc, ý bảo hắn cúi đầu. Vũ Văn Tu bất đắc dĩ nghe
theo ta, cúi thân mình xuống nhìn ta, “Được rồi, nói đi, chuyện gì.”
“Đưa lỗ tai sát vào sát vào” Đây là những lời khi còn
bé hay nói, ý là lỗ tai dựa sát vào.
“Thật là phiền toái.” Hắn luôn miệng kêu phiền toái
nhưng trong ánh mắt lại hiện lên chút sủng nịch, “Bây giờ nói được rồi, chuyện
gì.”
Ta nhéo lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: “Muội không nhớ
huynh.”
Đôi mắt hoa đào câu hồn của Vũ Văn Tu nhíu lại, bắt
lấy thắt lưng ta dùng sức bồng lên trên, “Không nhớ, thực không nhớ?”
Ta nghiêm túc lắc đầu, “Không nhớ, thực không nhớ.”
Vũ Văn Tu kéo tay ta làm chuyện xấu, làm bộ như muốn
cắn, “Không nhớ ta liền cắn muội một miếng.”
Ta nhìn Vũ Văn Tu trước mắt, đột nhiên liền cảm thấy
hoảng hốt, tiếng sấm vây quanh cùng tiếng mưa rơi dường như đều biến mất, Vũ
Văn Tu trước mắt chậm rãi thu nhỏ lại thành một đứa nhỏ phấn điêu ngọc mài,
hướng ta kiêu ngạo hô: “Không có? Không có ta liền cắn muội một miếng”.
“Thất ca.” Ta mở miệng gọi hắn.
Hắn không ngẩng đầu, con ngươi màu tro tràn đầy ý
cười, “Sao vậy, muốn sửa lại?”
Ta nói: “Thất ca bề bộn nhiều việc?”
Vũ Văn Tu tươi cười nhợt nhạt, sau đó vẻ mặt lại đáng
đánh đòn, “Cũng không phải sao, lịch hẹn hò dài đến sang năm a, mệt chết ta .”
Ta bắt lấy tay áo hắn nghiêm túc hỏi: “Thất ca thích
các nàng?”
“Không.” Vũ Văn Tu khác thường lắc lắc đầu, trong mắt
hoa đào như thực như giả, “Ai ta cũng không thích.”
Ta rũ mắt, “Thất ca, lạnh, trở về đi.”
Vũ Văn Tu một tay bế ta lên, dùng khuôn mặt cũng lạnh
như băng cọ cọ mặt ta, “Tiểu ngốc tử cũng biết lạnh à. Đi, thất ca mang muội
đến bếp lò sưởi ấm.”
Ta im lặng tựa vào ngực hắn, nghe hắn giống như vô
tình hỏi, “Đúng rồi, nghe nói hôm nay muội đi thăm đại ca, vết thương của đại
ca thế nào? Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Ta nghe được chính mình mở miệng,
“Biểu ca tốt lắm.”
Ta miễn cưỡng nhắm mắt, Vũ Văn Duệ bị sơn trại mai
phục, đám sơn phỉ chỉ số thông minh không thấp kia, trong lúc hiệp đàm lại đổi
ý ám sát, cùng một nữ hài tử cực kỳ giống ta......
Hoặc là, đây chỉ là khởi đầu của việc tranh đấu giữa
các ngươi?
Ta thản nhiên nghĩ, ngày này, chỉ sợ đã không còn yên
tĩnh .
Ban đêm, mưa rơi ngoài cửa sổ chưa từng ngừng nghỉ, tí
tách hạt mưa to không chút nào thương xót rơi xuống, mưa mùa hè xối xả, không
biết đã