
Tế Tế cũng cười lên, cổ ưu sầu vừa rồi tan thành mây
khói, “Không thể ngờ được công tử cũng có lúc ‘Chết dưới đóa mẫu đơn, thành quỷ
cũng phong lưu’.”
Linh Chi có chút vui sướng khi người gặp họa, “Ta xem
con đường này công tử đi còn rất dài, đụng phải vị công chúa ngốc ngếch nhà
muội, ha ha, chỉ sợ nếu chọc công tử tức giận, vị kia nhà muội sẽ không có trái
cây ngon mà ăn đâu.”
Tế Tế nói: “Muội thấy chưa chắc, đến lúc đó nói không
chừng công tử còn bị vị kia nhà ta ức hiếp cũng nên.”
“Cá không?”
“Ai sợ tỷ?”
Ta nhắm mắt lại cảm thấy hai vị này thực ngây thơ, một
chuyện trầm trọng như vậy cuối cùng lại trở thành chuyện thú vị đem ra đặt
cược, thật sự là phí công sống đến từng này tuổi.
Vừa rồi ta nghe Linh Chi nhắc đến hai cái tên, Linh
Diệu Nhi cùng Linh Tiên Nhi. Hai vị này đúng là muội muội của Linh Chi, cái tên
Linh Diệu Nhi này ta đã sớm không xa lạ. Ta nghe nói nhị muội của Linh Chi là
võ tướng thủ hạ của Vũ Văn Duệ. Nữ tử này anh dũng cơ trí không thua gì nam tử,
là tướng lĩnh khó có được trong quân đội của Vũ Văn Duệ, binh lính dưới quyền
đều rất phục tùng nàng. Ừ, là một nữ trung hào kiệt. Mà Linh Tiên Nhi lại là
tam muội của Linh Chi, nhỏ hơn Linh Chi ba tuổi, tính tình thì như một đứa trẻ.
Chuyện tranh công lần này cũng đã chứng minh cho điều đó, quả thật nàng ta vẫn
là một đứa nhỏ không hiểu chuyện.
Ta phải nói rõ về Vũ Văn Duệ. Lúc trước ta chỉ nói Vũ
Văn Duệ là con của đại cữu cữu ta - Vũ Văn tướng quân, là kinh đô ngự lại hồng
phúc thân cận nhất của hoàng đế, nhưng thật ra thằng nhãi này còn có một thân
phận khác, chính là người đứng đầu hội phản quốc bí ẩn nhất cường đại nhất Vân
Di này.
Ừ, nói như vậy các ngươi có thể hiểu không? Nói trắng
ra là, Vũ Văn Duệ này rõ ràng nhận được tối vinh quang sủng ái, ngầm so sánh về
thế lực thì đã ngang ngửa với phụ hoàng ta, hắn gặp ai cũng không thèm nhượng
bộ.
Loại hành vi này của Vũ Văn Duệ trong miệng mấy đồng
chí ngây thơ sẽ là: Hoàng đế đối với ngươi tốt như vậy, ngươi còn không thỏa
mãn, muốn bị cắn ngược lại một cái, ngươi cũng quá tham lam.
Nhưng chỉ cần người gần gần một loại giống ta, sẽ không
phúc hậu mà nghĩ, Vũ Văn Duệ quả nhiên là người thông minh, người như thế, có
thể chống lại hắn quả thật không phải dễ.
Tình hình Vân Di cũng giống như đại đa số quốc gia
khác, có vô số sủng thần gian thần cùng trung thần.
Cha Vũ Văn Duệ, Vũ Văn tướng quân là đại cửu* của
đương kim hoàng thượng. Hai mươi năm về trước, hắn lập rất nhiều, vô số công
lao to nhỏ hiển hách đủ loại, N lần bảo vệ quốc gia yên ổn cùng hòa bình, được
dân chúng trong nước sùng kính không gì sánh kịp cùng uy tín cực cao, trở thành
Vũ Văn gia tộc cường thịnh nhất Vân Di quốc này. Nói không lịch sự thì, ánh
sáng mãnh liệt kia đã đem Vũ Văn gia tổ tông mười tám đời đều chiếu đến tỏa
sáng rực rỡ.
(*Anh vợ)
Chẳng qua là dù có trăm ngàn năm trôi qua, luôn có một
định luật vĩnh viễn không bao giờ lỗi thời - phồn thịnh cực hạn tất dẫn đến
nghi ngờ.
Đại cữu cữu Vũ Văn tướng quân của ta là người từ trên
chiến trường tàn khốc trở thành võ tướng trung hậu. Hắn anh dũng, hắn can đảm,
hắn như thiên thần cao lớn uy vũ. Nhưng hắn không có gian, không có trá, có
chăng chỉ là một lòng nhiệt tình yêu nước. Hắn đương nhiên không biết có vô số
kẻ tiểu nhân ở trước mặt phụ hoàng nịnh nọt châm chích, hắn đương nhiên cũng
không biết người muội phu đã từng tôn kính hắn kia đã trở thành một hoàng đế,
một người ngồi ở vị trí tôn kính cao quý nhất một quốc gia - hoàng đế.
Vì thế, quyền lợi bắt đầu âm thầm bị chèn ép, vì thế
nhiều năm hắn bị điều đi canh giữ trấn biên, vì thế dần dần hắn bị giáng chức.
Vũ Văn tướng quân vẫn như trước chính trực không sợ, nhưng Vũ Văn gia lại từng
bước một suy nhược. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Vũ Văn gia cùng tất cả vinh
quang gia tộc cứ như vậy, giống như ngọn nến thắp sáng trong đêm, chậm rãi tắt.
Nhưng mà, thế gian luôn có nhiều việc ngoài ý muốn xảy
ra.
Vũ Văn tướng quân sinh ra Vũ Văn Duệ, trong trẻo nhã
nhặn xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhẹ nhàng tiếp nhận rồi tỏa sáng vinh
quang chói mắt, bất tri bất giác ngăn cản tất cả suy bại, nói cười với thế gian
nhưng luôn có một bức tường lạnh lùng cứng rắn vây quanh hắn.
Đây là Vũ Văn Duệ, nam tử luôn luôn tao nhã trong trẻo
như giọt sương sớm nhưng thật ra lại giả dối như hồ ly ngàn năm - Vũ Văn Duệ,
lạnh lùng âm lãnh như có thể đông cứng hết thảy mọi thứ - Vũ Văn Duệ.
Ta đột nhiên cảm thấy trái tim mình có chút quặng đau,
Vũ Văn Duệ vĩ đại như vậy, như vậy vĩ đại Vũ Văn Duệ, hắn tôn kính bảo hộ phụ
mẫu đến thế. Thử hỏi, lúc hắn nghe mẹ hắn nói ra sự thật kia, làm thế nào hắn
có thể chịu nổi.
“Công chúa.” Tế Tế ở bên tai ta thấp giọng kêu:
“Đến rồi.”
Ta chậm rãi mở to mắt, mông lung “A” một tiếng, bỏ qua
cái loại cảm xúc băn khoăn mới vừa xuất hiện dưới đáy lòng kia.
Ta nghĩ, ta hiểu rõ một điều, Vũ Văn Duệ, không cần
người khác thông cảm.
Ta theo Linh Chi đi thắng đến phòng Vũ Văn Duệ, trên
đường bọn hạ nhân đối với sự xuất hiện của ta tậ