
, ta không chắc.” Hắn nhẹ nhàng nắm tay
lại, vẻ mặt ngược lại lại lơ đễnh, “A Lam, nàng biết không, vật nhỏ trong thân
thể nàng đã khiến ta phí rất nhiều tâm tư. Nó so với mọi huynh đệ tỷ muội khác
đều đáng yêu lanh lợi hơn nhiều, đương nhiên so với bọn nó cũng càng thêm......
Độc.” Ngón tay thon dài của hắn tinh tế vuốt ve ngọc tiêu, sủng nịch nói: “Chỉ
cần vật nhỏ kia nghe đến tiếng tiêu ta thổi liền hưng phấn không chịu được,
giống như, như vậy.”
Ngọc tiêu xanh biếc kề sát môi mỏng của hắn, hắn cúi
đầu thổi vài tiếng, tiếng tiêu trầm thấp mà u ám, làm cho bụng ta đau đớn một
trận. Cái đau kia giống như là có một khối sắt nóng đỏ dán vào làn da trên
bụng, bứt rứt khó có thể chịu được. Ta kịch liệt quay cuồng té xuống đất, cúi
đầu dùng sức ôm bụng thở dồn dập, nghĩ rằng làm vậy có thể giảm bớt đau đớn.
Tiếng tiêu lập tức ngừng lại, Mạnh Thiểu Giác ngồi xổm xuống nâng mặt ta lên,
gương mặt tuấn mỹ như ác ma tà mị tươi cười, hắn nhẹ nhàng vỗ về mặt ta nói: “A
Lam, trò chơi này mới bắt đầu, hy vọng nàng có thể chơi với ta đến cùng.”
Ta yếu ớt ngoảnh mặt đi, thản nhiên nói: “Ta rút lại
lời đã nói.”
“Hả?” Hắn thú vị nhíu mày.
Ta nghiêm túc nhìn hắn nói: “Ngươi không phải rất
phiền, ngươi rất độc.”
Nam nhân này, so với độc dược chết người càng độc.
Mạnh Thiểu Giác nghe vậy môi mỏng gợi lên, mắt phượng
xinh đẹp có chút ý cười, “Con mèo nhỏ, độc, mới là giải dược tốt nhất.”
Ta nhìn người trước mắt không biết vì sao lại nghĩ tới
nam tử trong trẻo nhưng lạnh lùng từng ra tay tàn nhẫn độc ác với ta. Mạnh
Thiểu Giác là độc, hắn làm sao có thể không phải là độc.
Sau khi ngả bài với Mạnh Thiểu Giác, cuộc sống của ta
dường như vẫn như cũ không có thay đổi gì. Ta vẫn yên ổn sống qua ngày, mọi người
xung quanh vẫn bình thản như trước, không hề gợn sóng. Mạnh Thiểu Giác cũng
không tìm ta, ta cũng không gặp lại thất ca. Ngày ấy, cái ngày mà ta ngoài ý
muốn biết được bí mật kia dường như chỉ là một giấc mộng. Mỗi ngày khi ta nhìn
bầu trời xanh thẳm kia lại có chút cảm giác nao nao, trời quang mênh mông vô bờ
không biết đã che khuất biết bao nhiêu vết ố bẩn u ám.
Trên bàn nhỏ của ta đã lâu rồi chưa từng có nho tươi
mang theo giọt sương sớm, ta cầm một quả đào ngắm phải ngắm trái. Ừ, đào vẫn
không mê người bằng nho.
Tế Tế đẩy cửa tiến vào, “Công chúa, Linh Chi cô nương
đến đây.”
Ta ngẩng đầu, “Hả?”
“Đại công tử có chuyện muốn truyền cho người.”
Tế Tế che miệng cười khẽ.
Ta nói: “À.”
Linh Chi tiến vào không nói một lời thừa thải, chẳng
qua, vẻ mặt nàng có chút lo âu: “Công chúa, có thể cùng ta tới phủ tướng quân
một chuyến được không?”
Động tác chơi đùa với quả đào của ta dừng lại một
chút, “Sao vậy?”
Linh Chi miễn cưỡng mở miệng, ánh mắt ảm đạm, “Đại
công tử bị thương.”
Vũ Văn Duệ...... Bị thương?
Ta không thể không thừa nhận rằng khi nghe tin tức này
ta cảm thấy thực ngạc nhiên. Phải biết rằng Vũ Văn Duệ người kia, chính là
người từ nhỏ tâm tư đã rất cẩn thận – Vũ Văn hồ ly, chưa từng bị thương dù chỉ
là một vết kim đâm - Vũ Văn hồ ly. Rất ngạc nhiên càng khiến ta tò mò, tò mò
không biết vì sao hắn lại trúng chiêu bị thương .
Ta buông quả đào, nhìn Linh Chi không còn cười nói cợt
nhả như hồi xưa, hỏi: “Khi nào thì đi?”
Ánh mắt Linh Chi sáng lên, “Đương nhiên là càng nhanh
càng tốt.”
Ta gật đầu,“À.”
Hiển nhiên, càng nhanh càng tốt đồng nghĩa với việc
lập tức đi ngay.
Ta vô cùng cảm thán ý thức được thế lực trong cung của
Vũ Văn Duệ thật sự là càng ngày càng kiêu ngạo. Thậm chí ta không cần phải trải
qua bất cứ thủ tục trình tự nào, chỉ cần thông báo một tiếng với quản sự trong
cung liền an tâm mang theo Tế Tế xuất cung. Ta ngồi trong xe ngựa có chút ủ rũ,
dựa vào Tế Tế chợp mắt một chút.
Một lúc sau nghe Tế Tế nhỏ giọng hỏi Linh Chi: “Đại
công tử bị thương có nghiêm trọng không?”
Linh Chi thở dài: “Trên đao có độc, Tiết thái y mới
vừa đưa giải dược cho đại công tử uống, bây giờ còn chưa tỉnh.”
Tế Tế có chút lo lắng cùng nghi vấn, “Thật sự là kì
lạ, tâm tư của công tử so với hoa còn tinh tế hơn, lần này sao lại bị thương?”
“Còn không phải họa do Linh Tiên Nhi gây ra sao!” Linh
Chi có chút tức giận, “Đã bảo nàng cùng Linh Diệu Nhi dẫn người đi tiêu diệt
sơn tặc, nàng lại không nghe, một mình đem quân đánh thẳng vào sơn trại muốn
lập công, không ngờ ngược lại bị bọn đạo tặc kia bắt! Đầu lĩnh sơn tặc kia cũng
coi như có chút đầu óc, hắn không chịu đàm phán với chúng ta, một hai gì cũng
muốn công tử ra mặt mới chịu thả người. Công tử đương nhiên xuất diện, nhưng
không ngờ lúc đang đàm phán lại có một cô nương khoảng mười tám tuổi ra tay,
thật sự là hỗn tạp!”
“À, rõ rồi” Tế Tế vẫn nghi hoặc: “Nhưng sao công
tử lại để cho tiểu cô nương kia đánh trúng?”
Linh Chi đột nhiên nở nụ cười cười một tiếng, “Muội
nói xem, chuyện này không biết là khéo hay do người sắp đặt. Bộ dáng tiểu cô
nương kia non nớt mềm mại, cười rộ lên phúc hậu thật thà rất giống ngũ công
chúa. Công tử nhìn nụ cười kia sửng sốt một chút, ngay sau đó trên vai liền
trúng một đao.”