
ẩn thận đánh giá, ta câm nín. Ai chơi ác vậy, sao lại để nhiều kim châm
trên vải như thế này?
Căn cứ vào mấy vở kịch trinh thám trước kia ta từng
xem, trên mấy cây kim châm này tuyệt đối là có độc. Nhưng vì miếng ngọc bội
chạm rỗng kia, cho dù có kim độc ta cũng có thể mạo hiểm bất chấp hiểm nguy
thật cẩn thận với tay đến. Sau đó, lúc ta hết sức chăm chú nhìn chằm chằm miếng
vải trắng để lấy ngọc bội, cửa phía sau lại bị người mở ra .
Sự thật chứng minh, con người không chịu nổi kinh sợ.
Ta bị dọa cả kinh liền giật mình một cái, cái giật
mình kia không cẩn thận làm ta đụng phải kim, đầu ngón tay ta đau đớn. Ta cắn
răng xoay đầu nhìn về phía người mở cửa. Sau đó nhìn người tới kia như muốn mắng
chửi nhưng chưa kịp chửa ra tiếng liền hôn mê.
Trước khi choáng váng ngất đi trong ý thức chỉ có một
câu: Mạnh Thiểu Giác ngươi con mẹ nó đúng là so với bánh chưng còn độc hơn.
Ta mở to mắt, trước mặt là một mảnh tối đen, ảo não
nhíu mày rên rỉ một tiếng, cả người có cảm giác tê dại. Vốn còn đang mơ mơ màng
màng, một giây sau ý thức của ta liền tỉnh táo lại. Ta thử dùng sức ngồi dậy,
được nửa đường liền nhận thấy mình lòng có dư mà lực không đủ, chán chường ngã
trở lại trên giường.
Ta sờ sờ đệm chăn mềm mại dưới thân,
giường?
“Tỉnh?” Trong bóng đêm có tiếng người vang lên, tại
không gian yên tĩnh này lại có vẻ đặc biệt êm ái.
Lúc này ta mới phát hiện trên cái bàn bên cạnh mơ hồ
có người ngồi, im lặng, không tiếng động, dường như hòa làm một với bóng tối.
Đầu óc ta đột nhiên cả kinh, ta thiếu chút nữa đã quên, Mạnh Thiểu Giác.
Ánh nến vàng sáng lên, nửa tối nửa sáng chiếu lên
khuôn mặt tuấn mỹ của Mạnh Thiểu Giác mang theo tia quỷ dị xuất hiện trong tầm
mắt ta. Hắn nhẹ nhàng cười, không phải là kiểu vui cười phong lưu bình thường,
“Công chúa có cảm thấy khỏe không?”
Ta bình tĩnh nhìn hắn, lựa chọn trầm mặc chống đỡ.
“Công chúa nếu không nói gì, vậy chắc là không có việc
gì.” Một tay Mạnh Thiểu Giác vuốt vuốt cằm mình, thái độ cực kỳ tự nhiên nói:
“Vốn ta thả chút mồi định dẫn con chuột nhỏ chạy ra, không ngờ lại câu được một
con mèo nhỏ.” ánh mắt hắn chợt lóe, tươi cười đánh giá nói: “Công chúa đã nghe
qua câu, lòng hiếu kỳ hại chết mèo chưa?”
Ta vẫn là không nói lời nào, lòng hiếu kỳ quả thật hại
chết mèo, chẳng qua là trên thế giới này, có bao nhiêu người không hiếu kỳ? Dù
là người luôn luôn vô cầu như ta cũng tránh không khỏi đòn trí mạng này.
Mắt phượng hẹp dài của Mạnh Thiểu Giác híp lại, “Vậy,
trễ thế này công chúa tới nơi đây có chuyện gì?”
Ta có chút không biết nên khóc hay cười, ngươi quan
tâm ta tới đây làm cái gì, ta nói ta muốn đi nhà xí lại bị lạc đường ngươi tin
sao? Huống hồ thằng nhãi này hỏi cứ như đúng rồi, hắn không biết là hắn có chút
lẫn lộn đầu đuôi hay sao. Ta thản nhiên nói: “Câu hỏi này của ngươi rất thú vị,
vậy xin hỏi, Mạnh công tử đêm hôm khuya khoắc làm sao có thể xuất hiện ở trong
cung?”
Con ngươi ngăm đen của Mạnh Thiểu Giác đột nhiên sáng
lên vài phần, môi mỏng gợi lên độ cong tuyệt đẹp, “Rất tốt, rất tốt.”
Ta có chút ngốc ra, gì, cái gì tốt lắm? Ngươi tốt? Ta
tốt? Mọi người tốt?
Hắn đứng dậy đi tới bên giường, bỗng dưng cúi người áp
sát ta, hai mắt sáng ngời nhìn ta nói: “An Kha Lam, cuối cùng nàng cũng nói câu
đầu tiên với ta.”
Ta hơi hơi囧một chút, Mạnh thiếu, lời này của
ngươi cũng thật là quá mông lung.
Mạnh Thiểu Giác vươn tay nắm cằm ta thoáng nâng lên,
ánh mắt thẳng tắp nhìn ta. Hắn có chút giận nói: “An Kha Lam, có đôi khi ta
thật sự rất muốn đem khuôn mặt này của nàng ném xuống đất giẫm thật mạnh!”
Mặt ta cứng lại, ta…ta…ta mẹ khiếp, ngươi con mẹ nó
đúng là đồ độc ác, ta chọc ngươi khi nào?
“Lúc trước ta chỉ nghĩ nàng là một đứa ngốc, ngu ngốc
ngây dại cùng với mấy đứa ngốc trong thiên hạ này giống nhau.” Hắn oán hận mở
miệng, khẩu khí có chút giống như vô cùng oán giận, “Sau này ta lại cảm thấy
nàng thú vị, trong lúc ngốc ngếch hay thích làm một ít động tác ngầm, thực có
chút đặc biệt.”
Ta có chút kinh ngạc, thằng nhãi này vẫn luôn chú ý
ta?
Giọng nói của Mạnh Thiểu Giác vẫn trước sau như một mê
người, so với bình thường, ách, có vài phần ngây thơ? “Người giả ngu ta đã thấy
không ít, nhưng mà ta chưa từng thấy qua người nào giả ngu như nàng!”
Ta không nói gì, ta giả ngu thì có liên quan gì tới
ngươi, huống hồ vấn đề ta nói lúc nãy là vấn đề sâu lắng kín đáo như vậy, sao
ngươi lại xả đông xả tây xả đến chuyện này?
“Nhìn nàng ngây ngô, ta muốn giữ nàng lại. Nói nàng
lưu lại, nàng lại vừa cứng đầu vừa tìm cách chạy đi.” Mạnh Thiểu Giác buông cái
tay đang giữ cằm ta ra, sau đó lại lập tức đè lên gáy ta, “An Kha Lam, nàng sở
dĩ không thèm nhìn người khác như vậy, là vì nàng căn bản không cần.” Hắn thấp
giọng mắng một câu, “Chết tiệt không cần! Cho nên liền cam tâm tình nguyện làm
một đứa ngốc?”
Ta cảm thấy đứa bé này đêm nay tuyệt đối là đã uống
say, ta đặc biệt thân thiết hỏi: “Ngươi bị bệnh?” bệnh nói xằng nói bậy.
Mạnh Thiểu Giác tức giận nhìn ta nói: “Ta bị bệnh,
giận quá hóa bệnh, nhưng mà đ