XtGem Forum catalog
Nắm Tay Người, Người Kéo Đi

Nắm Tay Người, Người Kéo Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324342

Bình chọn: 7.5.00/10/434 lượt.

êm nay cuối cùng cũng tốt rồi, có thể nghe được

một câu chân chính từ miệng nàng, thật sự là khó có được!”

Ta nhìn hắn lành lạnh cười “Tốt lắm, ngươi thành công.

Vậy có thể mời ngươi buông tay ra không?”

Mạnh Thiểu Giác tràn ra một tiếng cười khẽ, khuôn mặt

tuấn mỹ ý cười khắc sâu, “Không thể. Chúng ta còn chưa nói chuyện chính sự, trễ

như vậy nàng tới nơi này làm cái gì?”

Ta nhìn hắn, “Mạnh công tử, ta cũng hỏi lại, một người

dân thường như ngươi, vì sao trễ như vậy còn có thể xuất hiện ở trong cung?”

Mạnh Thiểu Giác không nói lời nào, con ngươi đen ẩn ẩn

chớp động..

“Nếu Mạnh công tử không thể cho ta đáp án, vậy vì sao

ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi?” Ta thản nhiên nói.

Mạnh Thiểu Giác đột nhiên bật cười, thấp giọng nói:

“Quả nhiên chỉ là một con mèo nhỏ nhanh mồm nhanh miệng.”

Ta ôn nhu cười, “Ta không phải mèo nhỏ.”

“A?” Hắn nhíu mày,“Vậy là?”

Ta đẩy tay hắn lạnh lùng nói: “Ta là con cọp mẹ.”

Trong đôi mắt phượng của Mạnh Thiểu Giác ý cười càng

sâu, con ngươi của hắn đột nhiên co giật, cực kỳ quỷ dị nhìn ta cười, “Con mèo

nhỏ, không phải nàng tò mò sao, ta đây toàn bộ đều nói cho nàng, nàng nói, có

được không?”

Ta thì thào nói nhỏ nói: “Trời nắng nóng khô hanh, cẩn

thận vật dễ cháy.”

“Ách?”

Ta đứng dậy chuẩn bị chạy lấy người, “Sắc trời không

còn sớm, trở về ngủ thôi.”

Tay Mạnh Thiểu Giác giữ chặt cổ tay ta không có ý tốt

cười nói: “Còn muốn chạy......? Không dễ dàng như vậy.”

Ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ác liệt của hắn,

đáy lòng nảy lên một trận bi ai. Má ơi, ta không nên hiếu kỳ, lòng hiếu kỳ hại

chết người a.

Ta bị Mạnh tiểu nhân sau một hồi lôi lôi kéo kéo đến

bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn hắn từ trong tay áo lấy ra “Cạm bẫy long ngọc”,

long ngọc dưới ánh nến phản xạ ra ánh sáng nhẹ nhàng. Hắn đột nhiên nghiêm túc,

hướng ta nói: “Năm đó con tin Vân Trạch chết thảm tại hoàng cung Vân Di, việc

này nàng cũng biết?”

Ta lắc đầu, “Không biết.”

Hắn tiếp tục hỏi, “Vậy nàng có biết con tin Vân Trạch

đó thật ra căn bản không chết, mà được người khác cứu sống?”

Ta lại lắc đầu, “Không biết.”

Hắn lại hỏi: “Vậy nàng có biết thất ca Vũ Văn Tu của

nàng chính là con tin Vân Trạch?”

Đây là vấn đề riêng tư ta đương nhiên......“Không

biết.”

Khóe miệng Mạnh Thiểu Giác co giật, “Vậy nàng có biết

thật ra ta là gian tế do Vân Trạch phái tới?”

“Không biết.”

“Nàng có biết chuyện phụ hoàng ngươi bị ám sát là do

ta cùng thất ca của nàng gây nên?”

“Không biết.”

“......” Hắn cố gắng không ngừng chỉ vào long ngọc

nói, “Nàng có biết ngọc bội này là thánh vật tượng trưng cho hoàng đế Vân

Trạch?”

“Không biết.”

Mạnh Thiểu Giác vươn ngón tay thon dài ấn ấn mi

gian*,“Tốt lắm, vậy bây giờ tất cả mọi việc nàng đều đã biết?”

(*Chỗ giữa hai lông mày)

Ta vô cùng cứng nhắc nói: “Không biết.”

Mạnh Thiểu Giác nghe vậy cười như không cười nhìn ta

chậm rãi nói: “Nàng có phủ nhận cũng vô dụng, bây giờ nàng đã biết tất cả mọi

chuyện.”

Ta cảm thấy mình thực bực bội, cảm thấy hắn rất ngu

ngốc, ta hỏi: “Ngọc là ngươi cố ý để ở nơi này nhằm dụ người đến trộm ?”

Hắn khẽ gật đầu, “Ừ.”

“Là tên thái giám vừa rồi?”

Con ngươi ngăm đen của Mạnh Thiểu Giác xẹt qua một tia

hận ý, “Người của hoàng hậu Vân Trạch.”

Ta “À” một tiếng, đột nhiên nhún nhún vai nói: “Mạnh

tiểu gian tế, chẳng lẽ ngươi không sợ ta đem việc này nói ra ngoài sao?”

Mạnh Thiểu Giác thật chậm gợi lên một chút tươi cười,

ánh mắt kỳ lạ, “Không sợ.”

Ta không khỏi có chút kinh hãi, “Ngươi có ý gì?”

Mạnh Thiểu Giác hướng ta nhè nhẹ cười, từ trong tay áo

lấy cổ ra, cố ý lắc lắc trước mắt ta vài cái.

Ta vừa thấy liền sửng sốt, cổ, món đồ chơi này sao lại

nhìn quen mắt như vậy, đừng có nói đây là “đông công tây kích” ở bên trong thân

thể giày vò người à nha? Dạ dày ta bắt đầu sôi ùng ục, run run nói:

“Ngươi…ngươi…ngươi đồ biến thái, ngươi bắt ta ăn con rết ?”

“Thật có lỗi, lấy nhầm.” Mạnh Thiểu Giác nhe răng

cười, tùy tay ném cổ về phía sau, “Cái này mới nhặt được ở trong phòng.”

Ta thoáng nhẹ nhàng thở ra, may quá, chưa cho ta ăn

con rết ghê tởm kia. Nhưng vừa mới thở ra ta liền bị lời nói của Mạnh tiểu nhân

làm hít lên một hơi.

“A, lần này đúng rồi.” Lần này hắn cầm một cái

tiêu ngọc bích rất nhỏ, tinh xảo nhìn ta cười ôn nhu: “Ta không cho nàng ăn

rết, ta cho nàng ăn sâu.”

Ta khẽ nhếch miệng, sâu......?

“Đừng sợ, trên kim châm vừa rồi chỉ là một liều

thuốc tê mạnh, mà bây giờ, cũng chỉ là một cái cổ nho nhỏ mà thôi.” Giọng nói

của Mạnh Thiểu Giác ôn nhu như là đang nói với cô gái mình yêu mến, “Chỉ cần

nàng ngoan ngoãn, nó sẽ không gây hại cho nàng.”

Ta cười lạnh nhìn hắn, “Mạnh Thiểu Giác, ngươi cần gì

phải hành động thừa thải như vậy, nói cho ta biết mọi chuyện rồi lại muốn hạ cổ

để ta không hể tiết lộ bí mật.”

Mạnh Thiểu Giác cúi đầu nở nụ cười cười một tiếng, mắt

phượng nheo lại mị hoặc, hắn vén mấy sợ tóc của ta lên, chậm rãi ngắm nghía,

“Không có gì, chỉ là cảm thấy thú vị.”

Ta bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, nói tiếp: “Ngươi có

chắc rằng ngươi có thể đề phòng ta mỗi giờ mỗi phút?”

“Không