
o khóe
môi, “Ngươi từ nhỏ ăn hoa mà lớn lên sao?”
“Ách?” Mạnh Thiểu Giác nhíu mày,“Nàng có ý gì?”
Ta vỗ vỗ bờ vai của hắn,“Hoa tiên tử.”
Nói xong ta liền vòng qua hắn đi tìm hoàng tỷ cùng
Oánh Lộ. Về phần Vũ Văn Tu cùng Liễu Như Nhứ, đứa ngốc cũng biết có quay đầu
lại cũng chẳng có khả năng nhìn thấy bóng dáng của bọn họ nữa.
Mạnh Thiểu Giác cố ý ngăn ta lại, hay là vô tình?
Vũ Văn Tu vì cái gì lại đi cùng Liễu Như Nhứ?
Vũ Văn Tu, Liễu Như Nhứ. Liễu Như Nhứ, Vũ Văn Tu.
Liễu Như Nhứ là biểu muội của Mạnh Thiểu Giác, rồi
sao? Còn có gì về Liễu Như Nhứ nữa không nhĩ?
Đúng rồi, Liễu Như Nhứ còn có một khối ngọc bội ta cảm
thấy rất quen.
...... Ngọc bội?
Trong đầu ta mơ hồ có tiếng miêu tả sinh động, ngọc
bội, quanh thân được chạm rỗng điêu khắc thành hình rồng, tinh xảo trân quý vô
cùng khéo léo.
Ta quen thuộc như vậy, ta từng gặp qua? Không đúng,
không phải gặp, ta là...... Ta là......
Ta đột nhiên âm thầm chấn động, ngọc bội, khối ngọc
bội ta cảm thấy quen thuộc kia là của Liễu Như Nhứ, không phải ta đã thấy, mà
là ta nghe người ta kể lại, hơn nữa miêu tả lặp đi lặp lại nhiều lần. Mà người
nọ chính là người từng chăm sóc con tin của Vân Trạch - Mạt nương nương......
“A Lam, ngươi nghĩ cái gì vậy?” giọng nói Oánh Lộ kéo
ta từ trong suy nghĩ sâu xa trở lại, nàng tươi cười sáng lạn chỉ vào mặt nạ
trên mặt hoàng tỷ nói: “Ngươi xem xem mặt nạ trên mặt tứ cô nương, có đẹp
không?”
Hoàng tỷ cũng lấy mặt nạ ra nhìn ta chớp mắt vài cái,
“Thế nào, đáng yêu không?”
Ta có chút kinh ngạc, các nàng thật sự là thân thiết
quá nhanh rồi, gật gật đầu phụ họa nói: “Đẹp.”
Oánh Lộ cười đắc ý, “Ta đã nói cái này đẹp, cái vừa
rồi ngươi chọn xấu chết đi được.”
Hoàng tỷ tùy tay cầm lấy một cái mặt nạ hình heo đưa
cho Oánh Lộ, “Đúng đúng, cái này cũng hợp với ngươi lắm.”
“Đây là cái gì?”
“Heo.”
Ta thú vị nhìn các nàng đấu võ mồm, nhưng trong lòng
lại ẩn ẩn có chút khác thường. Oánh Lộ và Mạnh Thiểu Giác, hoàng tỷ và Vũ Văn
Tu, nếu sự tình thật sự giống như ta nghĩ, vậy...... Khi đó, còn có người có
thể cười sao?
Bên cạnh ta có người đứng, Mạnh Thiểu Giác đè thấp cổ
họng nói: “Thiếu gia ta từ nhỏ ăn gạo lớn lên.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn không nói gì, ta mặc kệ ngươi ăn
hoa lớn lên hay là ăn gạo lớn lên, cho dù ngươi có ăn vỏ trấu lớn lên cũng
không thành vấn đề.
Hồi cung, tâm tình của hoàng tỷ rõ ràng là vui vẻ hơn
rất nhiều, cùng ta nói nào là Mạnh Thiểu Giác khôi hài, Oánh Lộ thú vị, cùng
dân gian phồn hoa náo nhiệt. Nàng có chút mất mát nói: “A Lam, muội nói xem vì
sao chúng ta lại là nữ tử hoàng gia, nếu là dân chúng bình thường có lẽ sẽ
không phải chịu nhiều quy củ như vậy.”
Ta đương nhiên biết mất mát của hoàng tỷ từ đâu mà
đến. Làm nữ nhi xinh đẹp được phụ hoàng sủng ái nhất, từ nhỏ hoàng tỷ liền nổi
danh là mỹ nhân ôn nhu xinh đẹp, nói trắng ra nàng chính là kiểu mẫu trong cái
cung đình thời đại này để cho tất cả mọi người lấy làm gương mà học tập. Chẳng
qua, dưới cái vẻ hoàn mỹ kia có biết bao nhiêu áp lực cùng chịu đựng, hoàng tỷ
phải bỏ đi vẻ hoạt bát của chính mình để trở thành một thục nữ. Nàng mơ về
những điều mà nàng không bao giờ có được, vô thức nở nụ cười bình thản hạnh
phúc.
Nhưng mà hoàng tỷ, ngươi có được những thứ mà người
khác tha thiết ước mơ, điều ngươi khát cầu có lẽ là điều mà người khác cố gắng
thoát khỏi. Cứ mơ tưởng về những thứ không thuộc về mình, không bằng quý trọng
những gì mình đang có.
Từ xưa, chuyện tốt khó vẹn toàn.
Huống hồ, nếu ngươi trở thành một thường dân nữ tử
xinh đẹp, nếu không bị ác bá bắt thì cũng bị tham quan chiếm đoạt, đến lúc đó
cho dù ngươi muốn khóc cũng không kịp.
Ta cùng hoàng tỷ trở về tẩm cung, Tế Tế đi theo phía
sau ta hỏi đông hỏi tây, “Công chúa, hôm nay hội thuyền rồng có đẹp không?”
Ta thản nhiên nói: “Cũng được.”
“Bên ngoài nhiều người không?” Nàng lại hỏi.
“Cũng nhiều.”
“Ai~, công chúa, ta cũng muốn đi xem a.” vẻ mặt nàng
một bộ ai oán.
Ta chống cằm nhìn nàng nói: “Tế Tế, hôm nay Mục Nhất
làm anh hùng.”
Tế Tế lập tức chồm qua đây, mắt sáng lên, “A? Có
chuyện này nữa sao?”
“Đúng vậy.” Ta gật gật đầu, “Có một tiểu thư rất đẹp
rớt xuống nước, sau đó Mục Nhất trực tiếp nhảy xuống cứu người .”
Mặt Tế Tế đen một nửa, “Vậy sao.”
Ta đương nhiên nhún vai, “Đương nhiên là không có khả
năng.”
Tế Tế nghe vậy lập tức nhẹ nhàng thở ra sau đó có chút
tức giận nhìn ta, “Công chúa, người đùa giỡn nô tỳ.”
Ta không để ý tới nàng, ngoảnh đầu tự nói: “Mục Nhất
anh dũng nhảy xuống nước cứu một đống lớn nam nhân, không thú vị, trong sách đều
viết là phải cứu một tiểu thư xinh đẹp.”
“Công chúa, chờ người gặp được người trong lòng người
sẽ biết, nếu hắn cứu một tiểu thư xinh đẹp người sẽ ‘Có’ thú vị.” Tế Tế không
vui nói.
Ta cầm lấy chén uống một ngụm nước, không trả lời.
Thích hoặc yêu thì đã sao, đó đều là chuyện của chính mình. Yêu một người, nếu
người kia không yêu ngươi, làm ngươi chết đi sống lại, sống còn không bằng
chết.
Một khi đã như vậy, còn không bằng đừng yêu.
Buổi tối lúc nằm ngủ ta cứ trằ