
”
Trong mắt ta vẫn chỉ có hai cái mông trắng bóng kia,
“A, rất trắng.” Ta thực cứng nhắc tự thuật .
“Nhìn cái gì vậy! Nhìn cái gì vậy!” Hắn một tay ôm
mông một tay che mắt ta lại, “Cẩn thận mù mắt giờ!”
“Mông thất ca, thực trắng.” Ta dại ra lặp lại,
cho dù trước mắt tối mù ta cũng có thể đoán được bộ dáng nghiến răng nghiến lợi
của Vũ Văn Tu. A, tâm tình của ta, thật tốt.
“Muội nha đầu này, xú nha đầu, không cho phép
muội nói cho người khác!” Vũ Văn Tu hung tợn uy hiếp.
Ta còn muốn mở miệng châm chọc hắn vài câu thì một
giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên, “Hửm, không nói cho người khác cái
gì?”
Vũ Văn Tu vội vàng buông cái tay đang che mắt ta
xuống, ấp úng nhìn người tới nói: “Đại…đại ca…đệ…đệ.”
Người tới, cũng chính là thiếu niên tuấn lãng tao nhã
Vũ Văn Duệ thản nhiên nhìn Vũ Văn Tu một cái, tay cởi áo khoát của mình xuống
quăng cho hắn, “Mặc vào.”
Vũ Văn Tu vội vàng đem áo khoác gắt gao mặc vào, “Đệ
không phải lạc đường, đệ chỉ muốn đi dạo xung quanh, ừ, đi dạo xung quanh.”
Ta rũ mắt, bộ dáng giấu đầu lòi đuôi của thằng ngốc Vũ
Văn Tu cũng thật đáng yêu.
“A Lam.” Vũ Văn Duệ vươn tay hướng ta, “Lại
đây.”
Ta đến gần hắn, hắn một tay ôm lấy ta vào lòng. Hắn ôm
ta đi được một đoạn đột nhiên hỏi: “A Lam, muội thích hổ không?”
“......” Ta trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: “Không
thích.”
“À.” Hắn cũng trầm mặc, một lát sau nói: “Xem ra
ta phải cố gắng thêm nhiều mới có thể khiến muội cũng thích hổ.”
Ta…ngươi…con mẹ nó.
“Thích hổ không?” Hắn hỏi lại lần nữa.
Ta cân nhắc hồi lâu, ngơ ngác nói: “Thích.”
“Tốt lắm.” Hắn vừa lòng gật gật đầu, trong mắt hồ ly
dài nhỏ tràn ngập ý cười,“Ta nghĩ, muội cũng thích .”
Ta có chút thương cảm, vì sao, vì sao, vì sao ta lại
khuất phục thế lực tà ác như vậy......
“Đại ca, hai người đang nói cái gì mà hổ hổ vậy?”
gương mặt xinh đẹp của Vũ Văn Tu ngước lên tò mò hỏi.
“Không có gì.” Vũ Văn Duệ không chút để ý trả lời,
trên gương mặt tuấn tú có ý cười thản nhiên,“Tốt lắm, chúng ta trở về đi.”
Vì thế, Vũ Văn Duệ ôm ta, Vũ Văn Tu lẽo đẽo đi bên
cạnh hắn, ba người cùng nhau trở về nhà nghỉ.
Mấy tháng sau vào một ngày, ta nghe các cung nữ xung
quanh bàn tán, Mông Bằng Phi Mông tướng quân Vân Trạch là kẻ chủ mưu mưu phản,
cả nhà đều bị xử trảm, không một ai may mắn thoát khỏi. Ta lại nghĩ tới tiểu tử
áo xanh cùng nam tử thô kệch ven hồ, nhớ tới giọng nói hô to gọi nhỏ phản phất
tia ấm áp của bọn họ, trong lòng có chút mất mát.
Vận mệnh có lẽ chỉ là thoáng qua, sinh mệnh có lẽ chỉ
trong giây lát liền biến mất.
Ngày đó chỉ là một ngày bình thường, đương nhiên, vô
cùng bình thường.
Vũ Văn Duệ nói ta phải hồi cung. Ta tính ngày, quả
thật lúc này cũng nên trở về.
Ta ra ngoài một tháng, bỏ lỡ vụ ám sát ầm ĩ trong
cung, gặp được một số người trong Mạnh phủ, xảy ra một ít chuyện rất thú vị, mà
nay, cũng đã đến lúc ta phải trở về cái nơi u ám ngột ngạt cất dấu nhiều
bí mật lớn được gọi là hoàng cung kia.
Ta nhìn mình trong gương, vươn tay nhẹ nhàng lướt qua
đôi mắt của mình. Khuôn mặt này ta đã ngắm hai đời, một đời nó ngay thẳng,
không có chút băn khoăn lo lắng nào, một đời nó dại ra không có chút biểu tình.
Ta đột nhiên nghĩ tới một câu: bề ngoài dù có giả mạo, cuối cùng vẫn là giả
mạo.
Vốn đã quen ăn ngọt ngào, đến lúc nếm vị cay đắng, sức
đề kháng của ta lại biến thành yếu kém như vậy.
“Đang nhìn cái gì vậy?” Vũ Văn Duệ đi tới sau lưng ta,
ngón tay lạnh như băng xoa nhẹ mặt ta. Nhiệt độ của hắn luôn thấp như vậy, cho
dù đang trong ngày hè nóng rực cũng mang theo hơi lạnh dễ chịu.
“Nhìn mình.” Ta cứng nhắc trả lời, “A Lam, khó coi.”
Ta nói ta là đặc biệt, ở hoàng gia, nơi chuyên sản xuất ra tuấn nam mỹ nữ này,
ta chính là ngoại tộc.
Vũ Văn Duệ cười khẽ một tiếng, “Khó coi? Vậy cái gì là
đẹp, cái gì là khó coi?”
Ta trịnh trọng xòe bàn tay, giơ từng ngón từng ngón
đếm,“Đại biểu ca xinh đẹp, thất biểu ca xinh đẹp, hoàng tỷ xinh đẹp. A Lam, khó
coi.”
Vũ Văn Duệ đột nhiên ôm ta xoay một vòng, mắt đối mắt
nhìn ta nói nói: “Vậy, muội làm sao biết mình khó coi?”
Ta thực kinh bỉ nhìn hắn nói:“Biểu ca, muội không phải
là đứa ngốc, làm sao lại không biết.”
Mặt Vũ Văn Duệ hơi co giật một chút, cùng lúc môi mỏng
khẽ cong lên, mắt hồ ly dài nhỏ nửa híp nói: “Ách, ừ, muội nói đúng. Muội không
phải là đứa ngốc, làm sao lại không biết. Muội nói, đúng không?.”
Ta chỉ nhìn hắn, không nói lời nào, thằng nhãi này,
câu hỏi cuối cùng kia rõ ràng ý tứ hàm xúc.
“A Lam.” Hắn vô cùng thân thiết dùng trán dán lên trán
ta, khoảng cách giữa chúng ta gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp
của đối phương, “Muội sợ ta không?”
Ta nghe vậy, rất nghiêm túc trả lời: “Sợ.”
Vẻ tươi cười của Vũ Văn Duệ cứng lại một chút, con
ngươi thâm thúy hiện lên một tia sáng lạnh, “Tốt lắm, muội quả nhiên là A Lam,
A Lam độc nhất vô nhị của ta, A Lam vĩnh viễn thành thực của ta.” Hắn siết chặt
bàn tay đang đặt ngang hông ta, sau đó giọng nói trầm thấp ôn nhu lại vang lên,
“Nhưng muội có còn nhớ rõ ta đã nói gì với muội không? Ta nói, muộ