
không phải là nói ta béo
sao, này không có gì đáng để tức giận, thực không có gì.
“Sao không nói lời nào, không nhận ra ta là ai sao,
chậc chậc, A Lam, hai cằm của muội dài ra kìa.” Mắt hoa đào hẹp dài của Vũ Văn
Tu rõ ràng mang theo ý trêu chọc, chậm rì rì nói.
Hai cằm...... Ta tiếp tục mỉm cười, không phải là hai
cằm sao, ai không có a, này không có gì phải giận, quả thật không có gì.
Vũ Văn Tu vươn ngón tay trắng nõn thon dài được chăm
sóc cẩn thận, sờ cằm của mình lại bổ sung thêm một câu, “Tiểu ngốc tử, mặt của
muội ...... Sao lại giống bánh bao thế?”
Bánh bao? Rất tốt, ta thích ăn bánh bao nhất. Nói mặt
ta giống bánh bao? Xua tay xua tay, không quan trọng, này thực không quan
trọng.
Vũ Văn Tu đến gần bên giường, đột nhiên tà mị nhếch
môi mỏng nói: “A Lam, thì ra không phải ta bị ảo giác, mắt của muội quả
thực...... Nhỏ hơn trước rất nhiều.”
Ta X, Vũ Văn Tu, ngươi đây là cố ý trêu ghẹo ta đúng
không. Ta ngơ ngác nhìn hắn mở miệng, “Thất ca, ngày đó huynh tự đi về sao?”
Biểu tình vốn nhàn nhã của Vũ Văn Tu liền cứng ngắc,
xấu hổ thoáng lướt qua. Ánh mắt hắn có vài tia gượng cười, “Ừ, thời tiết hôm
nay thật không sai, rất thích hợp để đi chơi.”
“Vậy,” Ta nhìn hắn vui vẻ cười, “Thất ca còn muốn mang
A Lam đi chơi sao?”
Tiếng cười của Vũ Văn Tu đột ngột dừng lại, vẻ mặt
nghiêm túc nhìn ta nói: “Ý của ta là, thời tiết tốt như vậy, quả nhiên là thích
hợp ở trong cung đi dạo, đi, muội nhanh nhanh chuẩn bị một chút, ta mang muội
đi dạo, để tránh muội không biết đường đi .”
....... Thất ca, ta nhớ không lầm thì, mù đường, là
ngươi chứ không phải ta?
“A Lam,” Hoàng tỷ vẫn trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu nói
với ta: “Muội đã trở về thì ta cũng an tâm, muội nghỉ ngơi tốt một chút, ta về
trước.” Nàng nói xong liền có chút buồn bã quay đầu nhìn Vũ Văn Tu nói: “Thất
ca, muội về trước .”
Phản ứng của Vũ Văn Tu thực lạnh nhạt, “Ừ, ngày khác
lại đến chơi.”
Hoàng tỷ “Vâng” một tiếng, sau đó bước chân nhẹ nhàng
đi ra ngoài, bóng dáng yểu điệu có chút cô đơn.
Ta thở dài, cần gì chứ, tình tình yêu yêu, rất hành hạ
người.
Hoàng tỷ đi rồi vẻ mặt Vũ Văn Tu liền có chút thả
lỏng, hắn sáp đến bên người ta vỗ vỗ mặt ta, híp mắt cười nói: “Cũng may là đã
trở lại, mệt muốn chết ta .”
Ta đẩy tay hắn ra,“Thất ca thật là.”
Vũ Văn Tu vô cùng tự nhiên nằm ngửa trên giường ta,
liếc ta nói: “Thế nào, ta làm sao?”
Ta liếc hắn nói: “Hoàng tỷ, huynh làm bộ như không
thấy hoàng tỷ.”
Vũ Văn Tu nghe vậy con ngươi trầm trầm, trên môi ý
cười không giảm, “Tiểu ngốc tử, việc này muội làm sao hiểu được. Nếu không làm
được, vậy thì cũng không cần cho nàng ấy hy vọng.”
Ta mạnh mẽ bổ nhào đến trước mặt hắn, dùng ánh mắt vô
thần trừng hắn hỏi: “Thất ca, huynh có người trong lòng?”
Tay hắn xoa xoa đầu ta, mặt nhăn mày nhíu suy tư nói:
“Ừ, ta nhớ đến, Hợp Hương ở Bách Hoa lâu, Lý Tử Tiếu ở Ngữ Yên các, còn có
Nhược Thủy phường”
“Ba” một tiếng, tay của ta liền kiên định in dấu ấn ở
trên gương mặt tuyệt mỹ đào hoa của hắn. Hắn nửa híp mắt bình tĩnh nhìn ta, ta
lại chậm rãi dời bàn tay, nhìn vết màu đen trong lòng bàn tay một cái rồi ngốc
ngốc nói: “Thất ca, huynh xem, muỗi.”
Vũ Văn Tu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu,“Ta nói,
tiểu ngốc tử.”
“A?” Ta chớp chớp mắt rất nghiêm túc nhìn hắn.
“Lần sau muội......”
“Hả?”
“Đánh muỗi......”
“Hửm?”
“Có thể hay không......”
“A?”
“Đừng dùng lực lớn như vậy!” Cuối cùng hắn cũng nói đủ
một câu.
Ta nhìn vẻ mặt của hắn có chút biến thành màu đen, đỏ
mặt ngoan ngoãn gật gật đầu, “Được.”
Vũ Văn Tu có chút phát điên nắm bả vai ta lắc tới lắc
lui, “Được được được, cái gì muội cũng nói được, muội đánh ta đã bao nhiêu năm
rồi, muội không thể nhớ lâu một chút à, nhớ a!”
Vẻ mặt bình tĩnh của ta rõ ràng đối lập hoàn toàn với
vẻ mặt đang phát điên của hắn, ta vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Thất ca, muội hiểu
rõ.”
Vũ Văn Tu nghe xong những lời này không vui mừng ngược
lại càng thêm uể oải cùng...... Tuyệt vọng? Ngay sau đó hắn liền khôi phục bộ
mặt yêu nghiệt thường ngày, chẳng qua là giọng nói vô cùng buồn bã, “An Kha
Lam, ta nhớ không lầm, câu này muội cũng nói rất nhiều năm rồi......”
Ta thực nghiêm túc nghĩ, ừ, thật vậy chăng? Được rồi,
ngươi kêu ta ngốc, vậy tại sao lại đi trông cậy vào trí nhớ của ta?
Dưa ra dưa đậu ra đậu, chính là chỉ ngươi, Vũ Văn Tu.
“A Lam.” Giọng nói Vũ Văn Tu đột nhiên trầm thấp,
không giống lúc bình thường luôn mang theo nhàn nhã, bây giờ dường như có chút
mệt mỏi, “Muội nói xem, tại sao lại phải lựa chọn?”
Ta im lặng nhìn hắn, ách, thế nào, Vũ Văn Tu đây là
đang nói chuyện nhân sinh với ta, tâm sự sao?
Vũ Văn Tu nở nụ cười có chút châm chọc nói, “Ta nghĩ
mình có thể nắm trong tay cuộc sống của chính mình, lựa chọn con đường mình
muốn đi, cho dù tất cả không thể hoàn toàn thuận lợi, nhưng ít nhất ta có thể
làm những gì mình muốn. Nhưng cho tới bây giờ ta mới biết, lúc đối mặt với mọi
chuyện, điều mà ta suy nghĩ cân nhắc căn bản không phải là ‘Ta muốn cái gì’, mà
là bọn họ muốn cái gì.”
Hắn nhắm mắt lại hít vào một hơi t