Nắm Tay Người, Người Kéo Đi

Nắm Tay Người, Người Kéo Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324911

Bình chọn: 10.00/10/491 lượt.

ta nói: “Bây giờ tới phiên nàng.”

“Được.” Vẻ mặt ta bi thương đáp, khom người lia cục đá

đi nhưng không ôm nhiều hy vọng nhìn mặt nước. Sau một lát, ta kinh ngạc trợn

tròn mắt, lấy tay chọt chọt Hạ Liên Thần nói: “Mười ba cái, Hạ Liên Thần, ta

không nhìn lầm chứ, mười ba cái!”

Sắc mặt Hạ Liên Thần cứng ngắc, “Ừ, nàng không nhìn

lầm.”

Ta vỗ vỗ ngực may mắn kêu to, “May quá!” Ta ghé mắt

nhìn hắn, “Ta đây hỏi câu đầu tiên.”

Hai tay Hạ Liên Thần để ở sau người, “Hỏi đi.”

Ta không khách khí hỏi: “Nữ nhân vừa rồi ngươi nói là

chỉ Mật Nhi trước đây cũng chính là Mật phi bây giờ?”

Ánh mắt Hạ Liên Thần dừng một chút, sau đó gật đầu,

“Ừ.”

“Như vậy......”

“Nàng đã hỏi xong .” Hạ Liên Thần đánh gãy lời nói của

ta, lại kiếm thêm cục đá nhắm ngay mặt hồ, “Tiếp tục.”

Ta âm thầm nở nụ cười, “Được.”

Vài giây sau, ta che miệng kinh ngạc kêu to, “Trời ạ,

lần này không phải là ta ảo giác nữa chứ, ngươi mười ba ta mười bốn?”

Hạ Liên Thần bình tĩnh nhìn mặt hồ, “Không phải ảo

giác.”

“Vậy ta hỏi tiếp một câu.” Ta lấy tay phẩy phẩy quạt

gió, “Ngươi......”

“Một ván nữa đi, chút nữa tính luôn.” Hắn nhăn mày

rậm.

“Được.”

Sau đó vài lần, hắn mười một thì ta mười hai, hắn mười

thì ta mười một, hắn mười lăm thì ta mười sáu......

Khuôn mặt Hạ Liên Thần bắt đầu xanh mét hỏi: “An Kha

Lam, đây là chuyện gì?”

Ta buông tay, “Chắc là hôm nay vận khí của ta tốt,

ngày thường ta lia cũng không vượt qua năm cái.”

Hạ Liên Thần nghe vậy khuôn mặt từ xanh biến thành

đen, “Nàng......”

“Đã cược rồi thì phải chịu.” Ta an ủi vỗ vỗ bả vai

hắn, “Ta tin ngươi không phải loại người không chịu thua.”

Khóe mắt Hạ Liên Thần co giật, “Nàng muốn hỏi cái gì?”

Ta cười nhẹ, nheo mắt thấp giọng hỏi: “Ta hỏi

ngươi...... Đã là ‘Quân’, vì sao lại lấy tên là ‘Thần’?”

Ta như ý nhìn thấy ánh mắt Hạ Liên Thần lập tức trở

nên lạnh như băng, cái loại hàn ý này ở ngày hè nóng bức một chút cũng không bị

tan chảy, ngược lại càng trở nên lạnh. Hắn lạnh lùng âm hiểm nhìn ta hồi lâu,

cho đến khi ta cảm thấy dường như mình đang ở mùa đông lạnh giá chứ không phải

đang ngày hè nóng bức thì đột nhiên hắn lại lộ ra tươi cười quỷ dị, “Nàng thật

sự muốn nghe?”

Ta nhịn không được run run, “Ta vẫn là......” Không

nghe thì tốt hơn.

“Nàng muốn nghe.” Hắn sáp vào bên tai ta nói chắc

chắn: “Nàng muốn nghe, ta liền nói cho nàng nghe.”

Đột nhiên ta ý thức được mình lại rước họa vào thân

rồi. Nhưng bây giờ vẻ mặt của Hạ Liên Thần vừa cười như không cười vừa cảnh cáo

ta, ta không nghe cũng phải nghe a. Thôi thôi, ta biết nhiều bí mật như vậy,

thiếu đi một cái cũng không ít, nhưng nhiều thêm một cái cũng không nhiều. Vì

thế, ta đặt mông ngồi xuống trên cỏ cười nói: “Ta cẩn thận lắng nghe.”

Hạ Liên Thần cũng theo ta ngồi xuống, thuận tay cầm

lấy mấy sợi tóc rớt ra từ búi tóc trên đầu ta không chút để ý thưởng thức, mang

theo vẻ không liên quan đến mình trào phúng nói: “Trong thiên hạ chắc cũng chỉ

có nàng dám hỏi vấn đề này.” Lực đạo hắn cầm tóc ta hơi hơi tăng, “Từ xưa

‘Quân’ cùng ‘Thần’ thân phận không thể vượt qua nhau, phụ hoàng ta lấy tên này

cho ta cũng chính vì ý nghĩa này. Ông ta chỉ cần ta làm ‘Thần’, không phải là

‘Quân’.”

Ta chú ý tới việc hắn thay đổi cách xưng hô là “Ta”

chứ không phải “Trẫm”. Giờ phút này hắn giống như thằng nhóc năm đó ta gặp, chỉ

đơn thuần kể ra phẫn nộ cùng bất bình của chính mình.

Trong mắt hắn nổi lên tia khinh miệt, “Ngày ta sinh ra

có hiện tượng lạ, quốc sư vội vàng tiến cung nói có chiến tinh hạ trần, mà ta

lại chính là chiến tinh đó - cũng chính là con của phụ hoàng - sau này nhất

định sẽ làm bá chủ thiên hạ. Chẳng qua, mệnh cách của ta quá cứng, người thân

thiết nhất bên cạnh ta nhất định sẽ bị ta khắc chết. Mà cái ngày người thân

cuối cùng chết đi, ta sẽ trở thành bá chủ. Phụ hoàng nghe xong lập tức muốn đem

ta bóp chết, nhưng mẫu hậu liều chết cứu ta mới giữ được cho ta một mạng. Chẳng

qua, phụ hoàng lại thay ta ban thưởng cái tên này, hơn nữa ngày đó liền độc mù

mắt ta.”

Hắn giữ chặt tay ta đưa lên xoa mắt hắn, tươi cười

châm chọc đến cực điểm, “Nhìn thấy không, mắt có màu vàng của chiến tinh, sẽ

khắc cha khắc mẹ khắc huynh muội, cho đến khi xưng bá thiên hạ.”

Ta hơi hơi nhíu mày, hoàng tử cùng công chúa Vân Chiến

vẫn không ngừng gặp sự cố hoặc là chết non. Gần đây, thái tử - nhị hoàng tử

trước đây ở trong ngục cũng đã tự sát, hiện tại chỉ còn sót có Hạ Liên Thần

cùng Hạ Tinh Ngạn......

Màu vàng trong con ngươi hắn càng tăng, chói mắt làm

cho ta có chút thất thần, “Khi còn bé ta không hiểu, chỉ cảm thấy phụ hoàng đối

với ta rất lãnh đạm, nhưng may mắn còn có mẫu hậu cùng Mật Nhi chơi với ta.

Chẳng qua cái năm đi Tề Vân Sơn ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện, Mật Nhi bị chỉ

hôn cho nhị hoàng đệ, mẫu hậu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Khi đó ngoại công*

mới nói cho ta biết tất cả mọi chuyện...... Thì ra phụ hoàng sợ hãi như vậy, sợ

sau khi mẫu hậu chết liền đến phiên ông ta, vì thế lại càng nhiều lần phái

người tới giết ta. Nếu không phải ngoại công che chở cho ta, giờ này phút


Snack's 1967