
m vào lồng ngực phía sau. Hạ Liên Thần ở phía sau thế mà lại
buông lỏng cánh tay đang ôm ta ra làm ta sợ tới mức ngay lập tức nắm chặt lấy
quần áo trước ngực hắn, thân mình kéo sát lại.
“Nắm chặt, ngã xuống trẫm sẽ không chờ nàng.”
Ta cắn chặt miệng trừng khuôn mặt không chút thay đổi
của hắn liếc mắt một cái. Mẹ kiếp, người này cũng quá âm hiểm. Vì thế ta không
khách khí càng thêm ôm chặt, vừa ôm chặt vừa híp nửa mắt ngăn gió mạnh đập vào
mặt. Dường như ta ẩn ẩn cảm giác được lồng ngực hắn khẽ rung động vài cái, sau
đó con ngựa dưới thân càng ngày càng điên cuồng chạy, giống như mấy trăm năm
rồi chân không được chạm mặt đường. Ta bi thương nghĩ, mạng của ta quả nhiên
khổ, so với cải thìa còn khổ hơn, ta chính là rau cải trắng kia a!
Con ngựa kia không biết điên bao lâu mới ngừng lại, ta
kiềm chế đầu óc quay cuồng nhìn Hạ Liên Thần tái nhợt cười nói: “Hạ Liên Thần,
ngươi đại gia .”
Khuôn mặt Hạ Liên Thần vốn thối giống như người khác
thiếu hắn mấy vạn lượng hoàng kim rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, sau đó tiêu
sái xuống ngựa đứng thẳng, dáng người tuấn lãng thon dài cao ngất, “Trẫm biết
mấy lời này của nàng nhất định không phải là khen ngợi, nhưng bây giờ trẫm đang
vui, sẽ không so đo với nàng. Tiếp theo ......” Hắn quan tâm nói: “Tiểu Lam Tử,
nàng có thể tự xuống ngựa sao?”
Ta suy yếu ôm bụng trừng hắn, cười cười cười, cười cái
mông.
“Xem ra nàng không có khí lực này.” Hắn suy nghĩ tự
đáp, tốt bụng vươn tay nhìn ta nói: “Đến, trẫm đỡ nàng xuống.”
Ta ngoài cười nhưng trong không cười đưa tay qua, “Vậy
thật đúng là cảm tạ hoàng thượng, nô tài đời này sẽ nhớ kỹ đại đức của người,
kiếp sau cũng sẽ không quên người, thành quỷ cũng không buông tha người.”
“Lời cảm tạ này của nàng nghe rất lạ.” Hạ Liên Thần
ban đầu chỉ nắm lấy tay ta, nhưng giây sau đó hắn liền nắm chặt mạnh mẽ dùng
sức, đem ta lôi vào lòng hắn, sau đó ôm ngang một cái đem ta bế lên theo kiểu
công chúa, bước đi thoải mái nói: “Biểu ca của nàng không cho nàng ăn cơm à,
sao lại nhẹ giống như một con mèo nhỏ vậy.”
Đầu ta đụng vào ngực hắn choáng váng đầu óc, nghiến
răng nghiến lợi nghĩ, Vũ Văn Duệ thì có quan hệ gì đến trọng lượng cơ thể ta.
Hắn cũng không phải cha ta, dựa vào cái gì mà quản chuyện cơm nước của ta! Ta
tựa vào ngực Hạ Liên Thần ổn định hơi thở, sau đó cố ý ngẩng đầu đập mạnh vào
cằm hắn, liền nghe thấy một tiếng “Đông” thanh thúy vang lên. Ta cảm thấy mình
rất khoái trá. Ta giả mù mờ nói: “Ai nha, thật là ngại quá, nô tài không cẩn
thận đụng đến hoàng thượng rồi.” Ngại cái quỷ, đụng cho cằm ngươi trật khớp
luôn mới tốt.
Hạ Liên Thần “Í” một tiếng, tay gõ thật mạnh lên cái
trán ta, giọng nói lạnh lùng: “Thực không khéo, trẫm nhất thời lỡ tay.”
Ta ôm cái trán bi ai nghĩ, quả nhiên đạo cao một thước
ma cao một trượng, rồng mạnh áp rắn đất, người ở dưới mái hiên không thể không
cúi đầu......
Hạ Liên Thần ôm ta đi một lúc, đến bên một cái hồ liền
ngừng lại, trầm thấp nói: “Đến.”
Lực chú ý của ta đã sớm bị cảnh sắc phía trước hấp
dẫn. Giữa ngày hè, ánh mặt trời nắng gắt tinh tế phản chiếu trên mặt nước bóng
sáng, giống như hoa thủy tinh đang nở, thoáng chốc làm mê loạn ánh mắt của ta.
Càng chưa nói đến hồ nước kia trong đến nổi có thể thấy được bên trong có mấy
con cá vàng hoặc đang nhàn nhã bơi lội hoặc đang vui vẻ đuổi nhau, dưới đáy hồ
còn có những cục đá lớn nhỏ không đồng đều, toàn bộ không hề che lấp ánh ánh
vào tầm mắt.
“Đẹp không?”
Ta kìm lòng không được gật đầu, đẹp, thật sự rất đẹp.
Hạ Liên Thần cười nhẹ một tiếng, buông tay ra, “Quả
nhiên, nữ tử đều yêu thích cảnh sắc như vậy.”
Ta ngồi xổm bên hồ, vốc tay vào nước, sau đó xắn tay
áo mò xuống cầm cục đá lên thưởng thức, khiêu khích nói: “Chúng ta thi lia đá*
đi, ai thua phải trả lời một câu hỏi của đối phương, không được nói láo.”
( *Cái trò này, lượm một cục đá lép lép lia trên mặt
nước xem nó búng được bao nhiêu cái, chắc có nhiều bạn biết ^^~ mình chỉ lia
được 5 cái là ngủm -_-|||)
Hạ Liên Thần đi tới bên cạnh ta, híp lại mắt vàng,
nói: “Nàng thua một lần phải trả lời trẫm hai câu.”
Ta co giật khóe miệng, “Được.”
Hạ Liên Thần cầm cục đá tung tung vài cái, đột nhiên
nhìn ta quỷ dị cười, “Trẫm quên nói với nàng, trẫm chơi trò này chưa từng lia
ít hơn bảy cái.”
Ta nghe vậy lập tức vẫy vẫy tay, cười giả nói: “Thật
ra trò lia đá này có gì vui đâu, chúng ta chơi trò khác đi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Liên Thần cười hòa ái dễ gần,
ngữ khí nguy hiểm bức người, “Nàng muốn đổi ý?”
“Đâu có.” Ta miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười, “Vui cực kỳ,
vui cực kỳ, vậy...... Hoàng thượng ném trước?”
Hạ Liên Thần tự tin cười, “Được.” Hắn ước lượng cầm
một cục đá lên liền cúi thân mình lia tới. Cục đá lướt trên mặt nước mà đi, làm
một đám bọt nước nhỏ vung lên. Bọt nhỏ vụn dưới ánh mặt trời càng thêm trong
suốt.
Ta nhìn cục đá chằm chằm không chuyển mắt, một cái,
hai cái, ba cái...... Mười hai cái cả hết, Hạ Liên Thần thằng nhãi này lia được
mười hai cái. Ta bi thống bịt mắt nói: “Hoàng thượng thật bản lĩnh.”
Hạ Liên Thần liếc